Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tô Thương, không ngờ anh anh lại có hứng thú đối với mông của đàn ông như thế đó nha." Thiên Sơn Tuyết bên cạnh, ôm cánh tay mỉm cười nói.
"Khụ, đừng nghe Vương Phú Quý nói lung tung." Tô Thương lúng túng sờ lên mũi.
"Em họ!"
Đúng lúc này, Thạch Hạo Hãn vùng núi tế trời đi tới, trước tiên là chào hỏi với Tô Thương.
"Anh họ."
Tô Thương cười đáp lại, sau đó ân cần hỏi: "Vết thương của anh thế nào rồi, hôm qua em thấy anh bị thương khá nặng đó nha."
"Cũng gần như khỏi hẳn rồi, vùng núi tế trời có cổ đan dược trị thương, chút tổn thương này của anh không đáng gì đâu."
Thạch Cửu Thiên thở dài một hơi nói: "Chỉ tiếc, anh thua trận mất rồi, phải dừng lại ở người mạnh nhất."
"Vết thương khỏi hẳn là tốt rồi."
Tô Thương gật gật đầu, sau đó an ủi nói: "Anh họ, thi đấu thắng thua là chuyện rất bình thường, không cần để ý trong lòng đâu."
"Hơn nữa, chỉ là anh không may mắn lắm thôi, đối thủ của anh là Lão Độc Vật đã tu luyện mấy trăm năm rồi, dù là thua cũng không mất mặt."
"Thua cũng là thua, anh không tìm bất kỳ lý do gì khác, em họ, em không cần phải an ủi anh, anh không phải người không chấp nhận thua đâu."
Thạch Cửu Thiên cười nhạt một tiếng, ngay sau đó cười nói: "Có điều, anh không thể nào dựa vào sự cố gắng của mình, để ông nội thả cô Ngọc Yến ra được, em họ, anh nghe nói em cũng có một cái giao ước với ông nội."
"Chỉ cần em có thể đạt được vị trí số một, ông nội sẽ tiếp nhận em, cho phép em đến vùng núi tế trời gặp cô."
Thạch Cửu Thiên khích lệ nói: "Vì thế, em họ, trận đấu tiếp theo, em nhất định phải dốc hết toàn lực, dù là không vì mình, cũng phải vì cô mà cố gắng một lần nha!"
"Anh họ, anh yên tâm đi, vị trí số của đại hội võ thuật, em nhất định phải được!" Tô Thương nói nghiêm túc.
"Ha ha, ban ngày ban mặt, mà đã nằm mơ rồi hả, Tô Thương, anh tốt nhất cầu nguyện đừng để gặp được tôi nha!"
Lúc này, Tây Môn Hổ Tiếu từ bên cạnh đi qua, tất nhiên nghe được lời Tô Thương nói, liền lộ ra một điệu cười chế nhạo, sau đó bước lên lôi đài.
"Tây Môn Hổ Tiếu!"
"Ha ha, anh đã sống quá hai ngày rồi, hôm nay anh phải chết!"
Tô Thương nhìn chằm chằm bóng lưng của Tây Môn Hổ Tiếu, hai mắt híp lại, trong mắt hiện ra sát ý ngập trời.
"Em họ, ổn định tâm lý đi, em không cần để ý đến anh ta, cứ chờ phân cao thấp ở trên lôi đài." Thạch Cửu Thiên vỗ vỗ vai Tô Thương.
"Ừm." Tô Thương gật đầu.