Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

chương 1270

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở dĩ anh ấy thu hồi kiếm Thương Khung lại, là bởi vì Đỗ Phi Dương không xứng.

Dựa vào thủ đoạn cầu hồn của Tô Thương, thì khua khua tay một cái liền có thể phá giải được bí thuật kiêu căng của Đỗ Phi Dương.

Advertisement

“Thu vào bên trong cơ thể, thanh kiếm này là bản mệnh pháp bảo sao?” Lúc này, Quân Vô Ưu còn chưa xuống đài, mà ánh mắt đã dừng lại trên người Tô Thương rồi.

Tô Thương chỉ nhìn anh ta đúng một cái, không thèm nói năng gì.

Advertisement

“Ha ha, xem ra đúng thật là bản mệnh pháp bảo rồi, cũng đúng, anh là thế hệ sau của Tô Vô Kỵ, có chút thủ đoạn cũng bình thường.”

Quân Vô Ưu không thèm để ý chút nào, sau khi uống một ngụm rượu, lại hỏi lần nữa: “Tô Thương, lúc trước anh đã nhận ra được thực lực của tôi rồi sao?”

“Ừm.”

Tô Thương nhẹ gật đầu, sau đó không nhịn được bèn nói: “Hỏi xong chưa, hỏi xong rồi có thể đi xuống rồi đấy, đừng làm lỡ cuộc thi đấu của tôi.”

“Ha ha, thú vị đấy, anh là Tô Vô Kỵ là một loại ngông cuồng y chang nhau, nhưng đáng tiếc, anh lại không ngông cuồng về tố chất của bản thân, chẳng qua cũng chỉ là luyện khí tầng thứ chín thôi mà.” Quân Vô Ưu lắc đầu nói.

“Thật sao?”

Tô Thương đón lấy ảnh mắt của Quân Vô Ưu, nhíu mày nói: “Anh có tin là tôi có thể đánh bại anh không?”

“Dựa vào anh á?”

Quân Vô Ưu hơi sững sờ, rồi khẽ cười nói: “Thứ tôi nói thẳng nhé, anh không làm được đâu.”

“Danh tiếng của tôi, ở trong giới luyện võ cũng không có tiếng lắm, thậm chí cực ít người biết, nhưng trọng mười cổ tộc lớn, và trong cảnh giới tu chân, dường như không có người nào là đối thủ của tôi cả.”

Quân Vô Ưu nói tiếp: “Anh chỉ là luyện khí tầng thứ chín, có lẽ có thể vượt cấp chiến đấu, đánh bại bán bộ trúc cơ bình thường, nhưng gặp phải tôi, thì chỉ có một kết quả, đó chính là thảm hại thôi.”

“Anh còn ngông cuồng hơn tôi đấy.”

Tô Thương cười chế giễu nói: “Ai cho anh tự tin vậy, là cái hồ lô rượu trong tay anh kia sao?”

“Hả?”

Quân Vô Ưu nghe nói như thế, sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Tô Thương, bắt đầu xem kĩ thế hệ sau nhà họ Tô ở trước mặt một lần nữa.

Hồ lô rượu.

Đây cũng là bản mệnh pháp bảo của Quân Vô Ưu, hơn nữa còn là thánh vật của gia tộc Đoan Mộc, được kế thừa mấy ngàn năm.

Nhìn từ bên ngoài, cái hồ lô rượu bình thường này, chỉ là một cái vật chứa đồ mà thôi.

Cho dù là người tu chân ở cảnh giới trúc cơ, cũng không cách nào phát hiện ra được dấu vết của hồ lô rượu, nhưng Tô Thương làm sao biết được, bản thân vô cùng phấn khích, là vì hồ lo rượu này sao?

“Ha ha.”

Tô Thương nhìn ra sự nghi ngờ của Quân Vô Ưu, khẽ cười nói: “Hồ lô rượu này của anh, không có không gian, còn có thể chứa đựng chân khí, lúc trước anh sử dụng chân khí, chính là đựng rượu trong hồ lô phải chứ, chẳng trách lại kiêu ngạo như tế.”

“Thú vị, thú vị đấy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio