Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Mộ Cổ đang định phản bác lại, nhưng rất nhanh liền ý thức được chuyện này rất nghiêm túc: "Tôi thật sự giống lưu manh hả, cmn, thời đại này, không có bạn gái thì sẽ bị chê cười hay sao chứ, tôi không phục đó nha!"
Advertisement
Sau khi chửi thề một trận, Trương Mộ Cổ thở phì phò sau đó cũng rời khỏi hiện trường, định đi dạo xung quanh một vòng, nhìn xem có thể nhặt được một cô bạn gái nào hay không.
Còn về trận đấu giữa phật tử Vô Cơ và Tây Môn Long Ngâm, vẫn đang diễn ra.
Advertisement
Hai người thăm dò lẫn nhau, đều che giấu thực lực, gần như đang đánh đố sự kiên nhẫn, ai không kìm nén được trước thì người đó sẽ mất cơ hội trước.
Đáng nhắc đến chính là, Tây Môn Long Ngâm đã sử dũng hết thức thứ tám của Hỗn nguyên thần công rồi, trong khi ra tay chân khí hào hùng, quả thực mạnh mẽ hơn so với em trai Tây Môn Hổ Tiếu của anh ta rất nhiều.
..
Một bên khác.
Tô Thương cùng A Ly, dưới sự dẫn đường của Lưu Sở Điềm, rất nhanh đã đi đến một quán rượu trong thành phố.
Nhà họ Lưu đã lăn lộn nhiều năm ở thành phố, tích lũy được rất nhiều tài sản, quá rượu này chính là sản nghiệp nhà họ Lưu.
Tại phòng khách quý của quán rượu, Tô Thương gặp được cha của Lưu Sở Điềm, Lưu Cự Lộc.
"Tô thiếu gia, ngưỡng mộ đã lâu."
Sau khi nhìn thấy Tô Thương, Lưu Cự Lộc vội vàng đứng dậy, chắp hai tay lại, khách sáo chào hỏi Tô Thương: "Tại hạ Lưu Cự Lộc, là cha của Lưu Sở Điềm, mời cậu nhanh vào đây ngồi xuống, tôi kêu người mang thức ăn đến."
"Ăn cơm thì không cần đâu."
Tô Thương khoát khoát tay, ánh mắt nhìn vào Lưu Cự Lộc, thản nhiên nói: "Ông để Lưu Sở Điềm chuyển những lời kia cho tôi, là ai nói cho ông biết?"
"Ha ha, Tô thiếu gia quả nhiên thẳng thắn nha."