Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

chương 1330

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đoàn Khánh Sinh ngơ cả người ra, ba người anh em của nhà họ Đoàn đứng bên cạnh, cũng sững sờ, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc nhìn về phía anh hai mình.

Advertisement

“Vương đại thiếu gia, là tôi dạy dỗ không tốt, khiến cậu chê cười rồi, nếu cậu đã ra sức mời rồi, thì năm anh em chúng tôi, đành phải đồng ý thôi, nếu từ chối nữa thì không hay lắm.”

Đoàn Khánh Minh vuốt vuốt râu, sau đó tiến đến trước mặt Vương Phú Quý, nhỏ giọng hỏi: “Vương đại thiếu gia, vòng nào ra vòng nấy thật sao?”

Advertisement

“Ừm, tôi lừa ông làm gì.”

Vương Phú Quý cười cười, nhỏ giọng nói: “Không chỉ có to, mà còn có thể tùy tiện sờ soạng nữa cơ.”

“Thật... Thật sao?”

“Thật.”

“Tốt, tốt, tốt!”

Có được câu trả lời chính xác, ánh mắt Đoàn Khánh bỗng sáng rực lên, thở hổn hển, không kìm chế được, liền nhếch miệng cười, để lộ ra một hàm răng… Không đúng, đến một cái răng cũng không lộ ra, bởi vì căn bản ông ta không có răng.

Bốn anh em còn lại nhà họ Đoàn ngơ ngác hết ra, hai mặt nhìn nhau, trong nháy mắt cũng không dám tin, đây đúng là anh hai nhà mình đây sao?

“Anh... Anh hai, đến Võ Đang có phải anh không hợp thời tiết, rồi dẫn đến việc thay tâm đổi tính hay không, sao lại thay đổi thành một người khác như vậy, lúc trước anh không bao giờ đến gần mấy cô gái đó cơ mà?” Đoàn Khánh Sinh nhỏ giọng nói ra.

“Em thì biết cái gì, đó là lúc trước thôi!”

Đoàn Khánh Minh trả lời: “Trước kia chúng ta bị gia tộc Tây Môn quản giáo, sống hôm nay nhưng không biết ngày mai, làm sao có thời gian nghĩ đến chuyện nam nữ được.”

“Nhưng bây giờ thì khác, độc tố trong cơ thể và chú sinh tử đã biến mất, năm anh em chúng ta đều đặt chân đến cảnh giới võ thần đỉnh phong, thậm chí đã đi theo một ông chủ tốt, đương nhiên phải thư giãn một tí chứ.” Đoàn Khánh Minh nói.

“Thế nhưng, năm người chúng ta cộng lại, cũng sắp tuổi rồi, còn có thể làm loại chuyện đó sao?” Đoàn Khánh Sinh gượng cười nói.

“Có thể em không biết, nhưng anh thì biết, chắc chắn là anh không có vấn đề gì.”

Đoàn Khánh Minh ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm túc nói: “Mấy năm nay, anh cực kỳ chú trọng chăm sóc phần eo, bản thân không chỉ có năng lực, nói không chừng còn có thể cho em một đứa cháu nữa đó.”

“Anh hai, anh không tử tế gì cả, bản thân lén rút tập luyện, mà không thèm gọi bọn em tới.” Đoàn Khánh Sinh nghiến răng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio