Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Giới luyện võ chắc chắn sẽ được cải biến, thập đại cổ tộc muốn ngăn cản thì chúng ta sẽ liều mạng với bọn họ!"
...
Advertisement
Phần lớn những người luyện võ có mặt ở đó đều lòng đầy căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi chăm chú nhìn người thanh niên của thập đại cổ tộc kia.
"Lão già kia!"
Advertisement
Hạ Hầu Kiệt nghe vậy, trợn mắt lên, lạnh lùng nói: "Ông có biết ông đang nói chuyện với ai không hả?"
Vừa nói, Hạ Hầu Kiệt vừa trầm mặt xuống, bước lên lôi đài, định ra tay dạy dỗ Vương Trọng Vân.
"Hạ Hầu Kiệt, dừng tay, đừng có kích động." Đông Phương Minh Nhật ở bên cạnh ngăn cản nói.
"Đông Phương Minh Nhật, anh là cái thá gì chứ, anh và tôi đều là trúc cơ hậu kỳ, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi nghe lời anh?" Hạ Hầu Kiệt nhíu mày nói.
"Trước khi tới đây, trưởng bối của mấy anh đã từng dặn dò, kêu chín người các anh, tạm thời do tôi quản lý, lẽ nào anh quên rồi sao." Đông Phương Minh Nhật thản nhiên nói.
"Không quên, nhưng ông đây không thích nghe lời anh đấy, hôm nay tôi nhất định phải giế t chết cãi lão già bất kính với tôi kia!" Hạ Hầu Kiệt cố chấp nói.
"Hừ, nếu như anh khư khư cố chấp làm theo ý mình như vậy, thì cũng đừng trách tôi không khách sáo." Đông Phương Minh Nhật trầm giọng nói.
"Anh Hạ Hầu, nghe lời anh Minh Nhật đi, hôm nay anh ấy là đại ca mà." Một tên thanh niên mắt tam giác mở miệng khuyên bảo, đồng thời bước đến đứng bên cạnh Đông Phương Minh Nhật, ý tứ rất rõ ràng.
Về phần những người khác, cũng đều như vậy, biểu thị ý tứ rất rõ ràng, Đông Phương Minh Nhật chính là người đứng đầu của đám bọn họ.
"Hạ Hầu Kiệt, đừng quên mục đích của chúng ta, đừng có mà lỗ mãng, thế giới bên ngoài bây giờ, không giống với lúc trước nữa, đã không còn là thời kỳ mà thập đại cổ tộc chúng ta nắm giữ thiên hạ nữa rồi."
Đông Phương Minh Nhật nói thêm một câu: "Nếu như có thể tránh được kích động, thì cố gắng đừng làm chuyện căng ra."
"Hừ, cầm cái lông gà mà cứ cho đó là lệnh tiễn!"
để chỉ người có chút quyền mà lên chân với người thường
Hạ Hầu Kiệt hừ lạnh một tiếng, anh ta căn bản không phục Đông Phương Minh Nhật nhưng cũng không bước lên phía trước nữa.
"Môn chủ Vương, lúc nãy đã đắc tội rồi."
Sau khi dẹp yên Hạ Hầu Kiệt xong, Đông Phương Minh Nhật liền nhìn sang Vương Trọng Vân, khẽ cười nói: "Anh bạn này của tôi tính khí không được tốt lắm, hy vọng ông đừng chấp nhặt anh ta nhé."
Một người đóng vai xấu, một người đóng vai tốt.
Vương Trọng Vân đương nhiên có thể nhìn ra được, thản nhiên nói: "Đông Phương thiếu gia, mấy cậu trở về đi, đừng ở đây mà uổng phí tâm sức nữa."
"Môn chủ Vương, ông nghe tôi nói hết đã, được không?"
Vương Trọng Vân nhìn Đông