Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

chương 1356

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đúng vậy, Tô minh chủ, cho dù anh từ chối thì đã làm sao, không mất mặt đâu, người mất mặt chính là bọn họ!"

...

Advertisement

Mấy thanh niên cổ tộc phía sau Đông Phương Minh Nhật, sắc mặt vào giờ phú này cũng có chút khó coi.

"Anh Minh Nhật, chúng tôi đến từ thập đại cổ tộc, hạ mình lặn lội đi tới núi Võ Đang, chúng tôi cũng có kiêu ngạo của bản thân mình, như này... chúng tôi không thể chấp nhận được."

Advertisement

"Văn Nhân Dật chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, tôi đã nhìn thấy một màn xảy ra vừa nãy rồi, Tô Thương ra tay quá đột ngột, mà Văn Nhân Dật không có phòng bị cho nên mới thua Tô Thương. Anh không cần phải làm chuyện bé xé ra to như vậy, cứ để tôi xông lên chiến đấu với cậu ta một hồi đi chứ."

"Đông Phương Minh Nhật, giống như anh nói vừa nãy, cùng nhau ra tay, nếu để truyền ra ngoài nói thì dễ nhưng thật khó nghe, làm mất mặt cổ tộc. Mặc dù trưởng bối trong nhà bảo mọi chuyện tôi đều phải nghe theo anh, nhưng lúc này đây, thật ngại quá!"

...

Ngay lúc này, vài thanh niên cổ tộc mang trong mình nhiệt huyết và kiêu ngạo, không muốn cùng nhau xông lên bao vây tấn công Tô Thương.

Ngay lập tức có một thanh niên thân hình cao lớn, linh khí trên nắm đấm bắt đầu khởi động, bay lên trời rồi bỗng nhiên xông về phía Tô Thương.

"Con cháu nhà họ Tô, tôi đến từ gia tộc Độc Cô, tên là Độc Cô Tín, để tôi đánh với cậu một trận!"

Vừa dứt lời, thanh niên cao lớn Độc Cô Tín đã tới trước mặt Tô Thương.

Anh ta cũng là Trúc Cơ trung kỳ, trên hai quả đấm tản ra uy thế mạnh mẽ.

"Ha ha!"

"Bách thế Luân Hồi Quyền!"

Tô Thương đứng tại chỗ nở một nụ cười tự tin, anh lập tức tung ra nắm đấm, nghênh đón Độc Cô Tín.

Ầm!

Ngay sau đó, một luồng dư âm chiến đấu khủng bố, hình dạng gợn sóng tản ra xung quanh.

Nắm đấm của hai người va chạm với nhau, bắt đầu giằng co.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn trên võ đài.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Độc Cô Tín chỉ kiên trì được vỏn vẹn có ba giây, sau đó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cơ thể bị đánh cho bay ngược ra sau.

Chẳng bao lâu.

Độc Cô Tín nặng nề rơi xuống đất, cơ thể trượt hơn mười thước trên mặt đất, bụi bặm nổi lên đầy trời.

Đợi cho hiện trường dần ổn định trở lại, mọi người lại nhìn sang thì chỉ thấy Độc Cô Tín phun ra một ngụm máu, đang ôm cánh tay bị thương, hơi thở trở nên vô cùng hỗn loạn.

Mà Tô Thương vẫn đang đứng im tại chỗ, bước chân không nhúc nhích, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio