Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Cung Ấu Vi gỡ tay của Đông Phương Minh Nhật ra, sau đó thì thầm nói: "Minh Nhật, khi nào có thời gian, cậu có thể biến thành con trai, để tớ trải nghiệm..."
"Không được!"
Advertisement
"Cậu nằm mơ đi!"
Đông Phương Minh Nhật trực tiếp cự tuyệt, nghĩa chính ngôn từ nói: "Nam Cung Ấu Vi, cậu dẹp bỏ ý nghĩ đó đi nha, tớ là con gái, con gái đó!"
Advertisement
"Được rồi."
Nam Cung Ấu Vi bĩu môi, thoáng chút thất vọng, sau đó lại nhớ đến Tô Thương, bèn nói: "Đúng rồi Minh Nhật, tên hậu nhân nhà họ Tô kia, yêu nghiệt như vậy, vừa đặt chân lên trúc cơ, thì đã có thể đánh bại được chúng ta, cậu tại sao lại không lệnh cho cao thủ trúc cơ đỉnh phong núp trong bóng tối nhảy ra gi ết chết anh ta, diệt cỏ tận gốc chứ?"
"Chuyện này à."
Đông Phương Minh Nhật nghe đến lời này, liền nở một nụ cười, giải thích nói: "Những chuyện gần đây của Tô Thương, sớm đã truyền đến thập đại cổ tộc rồi."
"Anh ta g iết chết tên Trương Trường Sinh của Thiết Quyền Tông kia, mà Trương Trường Sinh chính là con riêng của ông nội cả của tớ Đông Phương Diệu."
Đông Phương Minh Nhật nói tiếp: "Trong nhà ông nội cả của tớ, khắp nơi đều đối nghịch với tớ, Tô Thương g iết chết Trương Trường Sinh, trong lòng tớ cũng có vài phần cảm kích anh ta."
"Lại thêm, trước cuộc so tài đã nói rõ rồi, nếu như chúng ta thua thì phải rời khỏi núi Võ Đang, tớ cũng không thể nuốt lời được."
Đông Phương Minh Nhật khẽ nhếch miệng lên, nói tiếp: "Đương nhiên, quan trọng nhất là trước khi đến núi Võ Đang, có người đã gọi điện cho tớ, cầu xin thay cho Tô Thương rồi."
"Ồ? Ai vậy?" Nam Cung Ấu Vi nghi hoặc hỏi.
"Em họ của tớ, Tôn Nghệ Hiên." Đông Phương Minh Nhật thành thực nói.
"Chính là truyền nhân của Dược Vương Điện sao?"
"Ừm."
Đông Phương Minh Nhật gật đầu nói: "Hoàn cảnh của em họ tớ cũng rất giống tớ, thậm chí miếng ngọc bội âm dương tớ đang đeo cũng là lấy từ nhà họ Tôn."
"Cô ấy cũng là vì vấn đề truyền thừa mới phải bắt buộc đổi thành thân phận con trai, hai người chúng tớ, đồng bệnh tương liên mà."
Đông Phương Minh Nhật thở dài một hơi, rồi nói tiếp: "Trước khi tới, chúng tớ đang nói chuyện điện thoại, tớ có nói với cô ấy chuyện tớ phải đến núi Võ Đang, cô ấy liền nhờ tớ trong khả năng cho phép thì hãy giúp Tô Thương một tay, tớ đã nhận lời giúp cô ấy."
"Tôn Nghệ Hiên sao lại quen biết Tô Thương chứ?" Nam Cung Ấu Vi nghi hoặc nói.
"Tô Thương ngoại trừ là hậu nhân của nhà họ Tô ra thì vẫn còn một thân phận khác, đó chính là điện chủ Dược Vương Điện."
Đông Phương Minh Nhật nói: "Mà Dược Vương Điện, chính là do nhà họ Tôn lập ra, chỉ là sau này bởi vì một vài nguyên nhân, nên y thánh Trương Trọng Ngu cũng gia nhập vào Dược Vương Điện, từ đó về sau, ngôi vị điện chủ đều do cả hai nắm giữ."
"Tóm lại, chuyện trong đó khá phức tạp, một hai câu không thể nói rõ được, nhưng thực lực nhà họ Tôn Dược Vương không yếu hơn so với thập đại cổ tộc chúng ta đâu."
Đông Phương Minh Nhật khẽ cười nói: "Người em họ này của tớ, trời sinh không được thông minh cho lắm, không có cách gì tu chân được, chỉ có thể luyện võ, thiên phú cũng bình thường, nhưng nó đối với y đạo thì lại vô cùng tinh thông, và vô cùng si mê."
"Thời gian trước, Dược Vương Điện tổ chức đại hội y thuật, cô ấy cũng có tham gia, kết quả lại thua dưới tay Tô Thương, ắt hẳn từ đó mà