Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ha ha, tin tức này thì tôi thật vẫn không biết đấy, vốn dĩ tôi không rõ cải biến giới luyện võ là tốt hay xấu, nhưng nghe bà nói như vậy thì tôi càng không thể để cho cuộc cải biến giới luyện võ diễn ra suôn sẻ được nữa rồi."
Nam Cung Dận híp mắt lại cười nói: "Phù Dung, nghe tôi khuyên một câu, bà cứ vậy mà rời đi đi, tôi sẽ xem như chưa hề xảy ra chuyện gì."
Advertisement
"Có thể bà còn chưa biết, hậu nhân nhà họ Tô, Tô Thương, đã đạt giải nhất đại hội võ thuật, trở thành minh chủ võ lâm rồi, bây giờ đang ở trong đại điện khởi động cải biến giới luyện võ."
Nam Cung Dận vuốt râu nói: "Bà yên tâm, nể mặt Tô Vô Kỵ, tôi sẽ không làm cậu ta bị thương, còn có thể để bà đưa cậu ta cùng rời đi."
Advertisement
Vốn dĩ.
Nam Cung Dận dự định nhổ cỏ tận gốc, g iết chết Tô Thương, đồng thời tiêu diệt hết mọi người ở ðây.
Nhưng sau khi nhìn thấy dì Phù, thì Nam Cung Dận lại có chút kiêng dè, cộng thêm Thiên Niên Sát có chí bảo trong tay nữa, thực lực cũng không thể xem nhẹ được.
Cho nên, Nam Cung Dận không dám làm to chuyện, liền thay đổi chủ ý, chỉ ngăn cản giới luyện võ cải biến là được rồi.
"Giới luyện võ cải biến, là kế hoạch của sư phụ tôi Tô Vô Kỵ và vị đại nhân vật phi thường kia, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mong ngăn cản lại, Nam Cung Dận, về chuyện này, tôi tuyệt không nhường bước!"
Ánh mắt dì Phù sắc bén nhìn chằm chằm vào Nam Cung Dận, trầm giọng nói: "Tôi ngược lại còn có thể cho ông một cơ hội, đem theo tất cả người của thập đại cổ tộc rời khỏi núi Võ Ðang!"
"Ha ha, nói như thế thì không còn chỗ để thương lượng nữa rồi, vậy thì đừng trách tôi nhé!"
Nam Cung Dận cười nhạo nói: "Lần này tôi mang theo ba bốn mươi cao thủ trúc cơ đỉnh phong, chỉ dựa vào người các người, e rằng muốn ngăn cản tôi thì không được đâu!"
Vừa dứt lời, Nam Cung Dận dùng ánh mắt ra hiệu cho các cao thủ cổ tộc ra tay.
"Phù Dung, tôi từng đi tới núi Côn Luân, được sự chỉ bảo của tiền bối Tô Vô Kỵ, bà còn nhớ tôi không?" Lúc này, Thiên Niên Sát nhìn sang dì Phù, thái độ vô cùng khách sáo.
"Không nhớ."
Dì Phù lắc đầu, sau đó nói: "Nhưng tôi có ấn tượng với vợ của ông, võ thần đỉnh phong đầu tiên, Ngô Thanh Ảnh, bà ấy bây giờ có khỏe không?"
"Thanh Ảnh bà ấy...haiz, thôi bỏ đi, đừng nhắc nữa."
Thiên Niên Sát thở dài một hơi, sau đó nói: "Cô Phù Dung, năm trước, chuyện núi Côn Luân bị tiêu diệt, hành động của các đại tông phái quá đột ngột, tôi đang ở núi Cửu Phong, cho nên mới không kịp biết đến chuyện này."
"Tiền bối Tô Vô Kỵ đối với tôi có ơn chỉ dạy, nếu như tôi biết trước sự việc thì chắc chắn sẽ chạy tới núi Côn Luân trước, trợ giúp cho nhà họ Tô, đáng tiếc, lúc tôi biết tin thi nhà họ Tô đã bị tiêu diệt rồi, tất cả đã quá muộn rồi."
"Ông đến cũng vô dụng thôi, không giúp gì được ðâu."
Dì Phù lại thẳng thắn nói: "Nếu như vợ ông Ngô Thanh Ảnh có mặt ở đó, có lẽ cũng có thể thấy đổi được cục diện."