Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

chương 147: đạo lý của người cầm quân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi về tới Giang Bắc, Tô Thường đi cùng với Lưu Huy đến chợ đen Cửu môn trước, để tìm hiểu xem những chuyện xảy ra gần đây.

“Tô thiếu gia, sau khi cậu rời đi thì ông chủ của nhà họ Tô là Tô Kiền khôn cùng với ông chủ của nhà họ Lý là Lý Thuần Phong đã đến đón Tô Thần Binh đang hôn mê đi rồi.

Một tên bảo vệ khác của chợ đen Cửu Môn gọi là Vương Trại, lúc này đang cung kính nói: “Ba ngày nay Giang Bắc trời êm, biển lặng, không có phát sinh ra chuyện lớn gì, cũng không nghe nói có cao thủ nào đang đến.

“Ừm.

Tô Thương gật đầu rồi lại hỏi: “Mấy ngày này ở biên giới phía đông có tin tức gì truyền tới không?”

Bản thân mình đã giết chết tám vạn binh lính nước D, hai tên tông sư võ đạo, còn có một tên quân sư ở cảnh giới bán địa tông, chắc hẳn là nước D đã nổi điên lên rồi quá.

Nhưng mà khác với dự đoán của Tô Thương, Vương Trại lại lắc đầu nói: “Không có, chỉ có tin tức là chiến thần Tô Dực Cân bị vây đánh thôi, chuyện này chắc hẳn là cậu đã biết rồi, còn các tin tức khác đều không có.

“Hử?”

Tô Thương khẽ nhíu mày, huyện gì thế này, vậy mà không có gây nên xáo động gì sao?

“Tô thiếu gia.

Trên đường đi Lưu Huy đã biết chuyện Tô Thương đi giải cứu chiến thần Tô Dực Cân, đương nhiên anh ta cũng biết chính Tô Thương và Bạch Miêu, một người một chó đã giết sạch tám vạn người nước D, cho nên lúc này liền mở miệng nói: “Giữa các nước có quy định, các cao thủ tông sư trở lên đều không được tham chiến.

“Quân sư Trần Thượng Vân của nước D đã vi phạm quy định trước, hơn nữa anh ta ở biên giới nước hoa đã phạm phải tội ác tày trời, cuối cùng bọn họ đuối lý cho nên mới không dám trắng trợn khơi màu chuyện này lên.

Lưu Huy phân tích tiếp: “Còn về phần nước Hoa chúng ta, đương nhiên cũng sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, dù sao nước D cũng đã tổn thất trầm trọng, cậu quá… độc ác rồi, ra tay liền giết tám vạn người.

“Ha ha, khó trách.

Tô Thương khẽ cười nói: “Như thế thì càng tốt, giảm bớt đi được rất nhiều phiền phức.

“Tô thiếu gia, nước D từ trước đến nay có thù tất báo, mặc dù bọn họ không đem sự tình làm rõ ra, nhưng chắc hẳn sẽ âm thầm phái người đi điều tra ra thân phận của cậu, thậm chí sẽ ra tay giết cậu, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó.

” Lưu Huy nhắc nhở nói.

“Ừm, tôi biết rồi.

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó lại đột nhiên nhớ tới một chuyện bèn dò hỏi: “Lưu Huy, tối hôm đó ở chợ đen Cửu Môn xuất hiện tên bán địa tông đó, anh có thể điều tra giúp tôi đó là ai không?”

Lưu Huy còn chưa kịp mở miệng thì Vương Trại ở kế bên liền nói: “Tô thiếu gia sau khi sự việc xảy ra, tôi đã đi điều tra rồi.

“Người đó tên là Cát Bình, đến từ tông phái võ thuật, Vô Ảnh Tông của núi Tử Vân, ông ta là trưởng lão của Vô Ảnh Tông.

“Vô Ảnh Tông?”

Tô Thương khẽ nhíu mày, rồi lại hỏi: “Ông ta đã đạt tới cảnh giới bán địa tông rồi, vậy thì ở Vô Ảnh Tông còn tồn tại các cấp bậc gì nữa, người mạnh hơn so với ông ta còn nhiều không?”

“Không nhiều nhưng cũng không ít.

Vương Trại tiếp tục trả lời: “Vô Ảnh Tông có chín đại trưởng lão, Cát Bình chỉ là một trong số họ, trong phần đông các trưởng lão thì thực lực của bọn họ xếp hạng cuối cùng, phía trên trưởng lão còn có tông chủ, phó tông chủ, thực lực vô cùng mạnh.

“Nhưng mà Vô Ảnh Tông cũng chỉ được coi là một tông phái trung đẳng mà thôi, so với lại liên minh Cửu Môn chúng tôi thì còn cách xa.

” Nói đến đây Vương Trại có chút tự hào.

Bán địa tông.

Ở Vô Ảnh Tông vậy mà có ít nhất tên, thậm chí tông chủ, phó tông chủ, thực lực còn mạnh hơn nữa.

Hơn nữa, đây chỉ mới là một tông phái nhỏ thôi đó.

Từ đó có thể thấy được, tông phái võ thuật như biển sâu rộng lớn, quyết định ẩn giấu thân phận của mình vô cùng chính xác mà.

Bây giờ mình có thể dễ dàng giết chết bán địa tông, khi gặp phải địa tông chân chính thì cũng có năng lực để mà trốn chạy, nếu như thi chuyển huyết tế thì thậm chí còn có cơ hội đánh chết lại nữa, thôi cũng coi như là có năng lực tự bảo vệ rồi.

“Nhưng mà vẫn nên cẩn thận thì hơn, thế lực võ thuật tồn tại đã nhiều năm như vậy chắc chắn sẽ có mấy lão quái vật đã tu luyện lên mấy trăm năm, mà mình chỉ mới tu luyện được mười mấy ngày mà thôi, cho dù là phương pháp tu chân có mạnh đến đâu thì cũng không có cách gì để mà đối phó được với mấy người đó.

“Nhưng mà hãy cho mình thời gian, khi nền tảng của mình vững chắc rồi, mình sẽ có thể càn quét thế giới võ thuật này, vậy thì chúng ta cứ hãy kiên trì đi.

Sau khi hạ quyết tâm xong, Tô Thương nhìn sang Vương Trại, thản nhiên nói: “Tôi có nghe Lưu Huy nhắc đến anh, anh tên là Vương Trại đúng không, cảm ơn anh đã trả lời câu hỏi của tôi.

“Tôi không thích nợ ân tình của người khác, trước mắt anh đã là hóa kình trung kỳ để tôi giúp anh một cái nhé.

Vừa dứt lời, Tô Thương khẽ giơ tay lên, lấy ra một sợi linh khí đưa vào cơ thể của Vương Trại.

Khục.

Chỉ qua mấy hơi thở mà thôi, Vương Trại liền có thể đột phá được bình cảnh, vượt qua hóa kình hậu kỳ, trực tiếp đặt trên lên hóa kình đỉnh phong.

“Cái này…”

Cảm nhận được sự biến hóa cảnh giới của bản thân, Vương Đại vui mừng quá đỗi, lập tức quỳ một chân trên đất, hai tay chắp lại, một mực cung kính nói: “Cảm ơn Tô thiếu gia!”

“Đừng khách sáo, sau này khó tránh khỏi còn có chuyện làm phiền đến các anh, mọi người cùng nhau giúp đỡ mà thôi.

Tô Thương mỉm cười, rồi nói tiếp: “Bây giờ anh và Lưu Huy đều là hóa cần đỉnh phong rồi, lần sau có cơ hội tôi lại giúp các anh một lần nữa, để cho các anh biến thành tông sư võ đạo.

“Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.

Nói xong, Tô Thương liền xoay người rời khỏi chợ đen Cửu Môn.

Dựa vào năng lực của anh bây giờ có thể khiến cho Lưu Huy và vương Trạch nâng cấp thành tông sư, hơn nữa cũng không hề tốn sức tí nào.

Nhưng mà Tô Thương không muốn làm như vậy.

Bởi vì Lưu Huy và Vương Trại dù sao cũng không phải là người của mình, mà là thành viên của chợ đen Cửu Môn, giữa mình và bọn họ chỉ là hợp tác đôi bên đều có lợi mà thôi.

Mấy việc họ đã làm có thể đổi lấy việc thăng cấp cảnh giới, đây cũng là một món quà lớn đối với họ rồi.

Bây giờ, Tô Thương dùng việc thăng cấp cảnh giới để mà sai khiến Lưu Huy và Vương Trại, nếu như Tô Thương lại dặn dò họ làm việc, họ chắc chắn sẽ dốc hết sức mình để mà hoàn thành, thậm chí lại còn tranh giành nhau để mà giúp đỡ Tô Thương.

Đây chính là đạo cầm quân, Tô Thương tu luyện đã vạn năm, đương nhiên biết rõ thủ đoạn này.

“Thủ đoạn này của Tô Thiếu Gia là gì vậy, vậy mà lại có thể giúp người khác đột phá, hơn nữa còn làm rất là nhẹ nhàng, dường như chỉ cần cậu ta phất tay lên là có thể phóng ra một luồng năng lượng, sau đó thì tôi đã có thể thăng cấp lên hai cảnh giới, quá thần kỳ rồi, Lưu Huy, tên nhóc này chơi xấu nha, Tô thiếu gia sớm đã giúp cậu đột phá rồi, vậy mà cậu không thèm kể với tôi.

“Cũng không thể trách tôi được, tôi cũng không biết là Tô thiếu gia có muốn che giấu năng lực của mình hay không, bây giờ cậu cũng đã đột phá thành hóa kinh đỉnh phong rồi, còn oán trách gì nữa chứ.

“Nói láo, cậu chính là chỉ muốn độc chiếm ân sủng của Tô thiếu gia mà thôi, tôi đã nhìn thấu cậu rồi, lần sau Tô thiếu gia mà đến chợ đen Cửu môn thì tự mình tôi sẽ tiếp đãi cậu ta, cậu cút ra xa cho tôi đó.

“Cậu đang nghĩ cái rắm à, Tô thiếu gia đã nói rõ ràng như vậy rồi, chỉ cần có thể giúp cậu ta thì có thể đặt chân đến cảnh giới tông sư, cậu cảm thấy cơ hội này tôi sẽ nhường cho cậu sao?”

Sau khi Tô Thương rời đi, Lưu Huy và Vương Trại cãi nhau không ngừng, càng cãi càng hăng, cả hai đều đang tranh giành tư cách làm việc cho Tô thiếu gia.

Sau khi rời khỏi chợ đen Cửu Môn, Tô Thương liền mở điện thoại ra.

Khi xuất phát đi đến biên giới phía đông, để tránh trường hợp bị dò ra tín hiệu, Lưu Huy đã kêu anh tắt điện thoại đi, cho đến khi về lại thành phố Tô Thương mới nhớ ra chuyện này.

Vừa mở điện thoại ra, Tô Thương liền nhìn thấy rất nhiều cuộc điện thoại bị nhỡ, có của cha mình, có của Vương Phú Quý, cũng có của Lý Nguyệt nữa.

Tô Thương mỉm cười, anh đang chuẩn bị dựa theo trình tự để mà gọi lại thì ngay lúc này, Lý Nguyệt lại gọi điện tới.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio