Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

chương 1407

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Thương tiến lên nhìn Nam Cung Dận, đáp lại: “Nhưng chỉ cần tôi muốn là có thể mở ra ngay.”

“Tôi định giết ông trước rồi mới bắt đầu cải cách giới luyện võ, dùng máu của ông để chào đón giới luyện võ hoàn toàn mới sắp đến!” Tô Thương lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy sát ý.

Advertisement

“Giết tôi?” Nam Cung Dận nghe vậy thì không nhịn được cười nói: “Chỉ bằng cậu ư?”

“Ông không tin sao.” Tô Thương nhíu mày.

Advertisement

“Ha ha!”

“Cậu có biết tôi đã sống bao nhiêu năm không, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng dám ăn nói ngông cuồng như thế à?”

Nam Cung Dận không coi Tô Thương ra gì, lạnh lùng nói: “Tô Thương, có phải nếu bây giờ tôi giết cậu thì cuộc cải cách giới luyện võ sẽ không thể mở ra được nữa không?”

“Đúng.”

“Số mạng của giới luyện võ đang phụ thuộc hết vào tôi, một khi tôi chết, cuộc cải cách giới luyện võ đương nhiên sẽ không tồn tại nữa.”

Tô Thương lạnh nhạt nói: “Nhưng mà… ông không có năng lực này!”

“Tô Thương!”

Ngay lúc này, Vương Trọng Vân nằm dưới đất bỗng nhiên mở miệng nói: “Không được cậy mạnh, đừng nói nhảm với ông ta nữa, mau chóng mở cải cách giới luyện võ, để giới luyện võ xuất hiện cảnh giới mới đi, đến lúc đó chắc chắn tôi có thể bước vào cảnh giới kia, cũng chính là cảnh giới Võ Tôn đã nói lúc trước!”

“Không sai, Tô công tử, đừng hành động thiếu suy nghĩ, Nam Cung Dận đã là cảnh giới Giả Đan, áp đảo trên Trúc Cơ, cậu không phải đối thủ của ông ta đâu.”

Từ Thiện sư thái cũng nói: “Tôi chắc chắn mình sẽ trực tiếp đặt chân lên Võ Tôn, một khi tôi bước vào Võ Tôn sẽ có thể dễ dàng đánh bại Nam Cung Dận, đến lúc đó muốn giết muốn xử Nam Cung Dận thế nào thì tùy cậu.”

“A di đà Phật.”

Viên Thông trụ trì đang ngồi xếp bằng, phật lực cả người ông ta đã biến mất, dần dần mờ nhạt đi cứ như sắp viên tịch, yếu ớt mở miệng nói: “Tô Thương thí chủ, phải lấy đại cục làm trọng, có lẽ cuộc cải cách giới võ cổ có thể để tôi lấy được cuộc đời mới.”

“Tô Thương…”

Lúc này, Thiên Sơn Tuyết nhìn Tô Thương, trong mắt tràn đầy tin cậy, nói: “Cứ làm theo chính mình đi, tôi tin tưởng anh!”

“Ừm!”

Tô Thương không để ý đến những người khác, chỉ gật đầu một cái với Thiên Sơn Tuyết, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, Tuyết Nhi, tôi tự có chừng mực.”

Sau đó Tô Thương đi xuống đài tròn, quanh người có ánh sáng vàng chói mắt, lạnh lùng nói: “Nam Cung Dận, tới đi, đừng để tôi ra tay trước, nếu không tôi sợ ngay cả cơ hội ra tay ông cũng không có đâu.”

“Ngông cuồng!”

Nam Cung Dận thấy vậy, sắc mặt lập tức sa sầm xuống, vô cùng giận dữ xông về phía Tô Thương.

Tô Thương thấy thế vẫn thản nhiên đứng yên, nở nụ cười lạnh nhạt, cũng không có ý định ra tay.

“Ra vẻ ta đây!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio