Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng kết quả, là kết cục của cậu ấy cũng giống ý như Thạch Hạo Hãn, bị đánh cho khôi phục lại hình dáng bình thường luôn, miệng phun ra một vũng máu, sắc mặt trắng bệch.
Thêm một công thần của núi Thái Sơn biến mất, Thạch Hạo Hãn và Thạch Cửu Thiên vô cùng yếu ớt, không thể tham gia chiến đấu được nữa.
Advertisement
Tiếp theo.
Thiên Sơn Tuyết, Triệu Chỉ Nhược, Lan Diệu Y, Đoàn Khánh Sinh, Trương Mộ Cổ, cũng thi nhau mất đi sức chiến đấu, nằm hấp hối trên mặt đất.
Advertisement
Tiếp theo sẽ giết mấy người!”
Lâm Uyên lộ ra một nụ cười lạnh lùng, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thương, trầm giọng nói: “Bây giờ, không có ai giúp được cậu nữa rồi, tôi cũng không cho cậu thêm cơ hội nữa!”
“Cậu không muốn chủ động giao tháp Hư Không và linh hồn của lão tổ tông ra, vậy tôi chỉ đành tự mình cướp lấy thôi!”
Vừa nói xong, hai mắt Lâm Uyên nheo lại, trực tiếp tiến thẳng về hướng Tô Thương, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Gầm….
A Ly trực tiếp khôi phục hình dạng vốn có, cửu vĩ hồ xuất hiện tại hiện trường trong chốc lát, kêu lên một tiếng gầm rú, chủ động tiếp cận Lâm Uyên.
“Ha ha, Yêu Tộc à, lúc trước tôi kiêng dè cô, nhưng bây giờ, tôi có cơ thể của lão tổ tông, cô, sẽ không chịu nổi một chưởng đâu!”
Lâm Uyên nhếch miệng, vung tay lên, đã đánh bay cửu vĩ hồ rồi.
Nhưng.
A Ly không chịu khuất phục, tiếp tục xông lên, muốn phải bảo vệ Tô Thương, nhưng kết quả của mong chờ đó là bị Lâm Uyên đánh bay xuống.
“A Ly, bình tĩnh, cô không phải là đối thủ của ông ta đâu, giao cho tôi đi.”
Tô Thương trấn an A Ly trước, sau đó muốn ngăn cản Vương Phú Quý ra tay, nói: “Vương đại thiếu gia, cậu cũng thế, đừng xúc động, để tôi đến nói chuyện với ông ta.”
Nói xong.
Tô Thương tiếp nhận ánh mắt của Lâm Uyên, thản nhiên nói: “Lão Độc Vật, ông nhất định phải có được tháp Hư Không và linh hồn của lão tổ tông phải không?”
“Đúng!”
Lâm Uyên lạnh lùng cười nói: “Thế nào, cậu thay đổi chủ ý rồi à, muốn hai tay dâng lên cho tôi sao?”
“Nếu tôi cho ông hai thứ này, ông sẽ để chúng tôi rời đi sao?” Tô Thương thản nhiên nói.
Lâm Uyên khẽ cười nói: “Ha ha, có thể suy nghĩ một chút.”
“Vậy tốt.”
Tô Thương gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Tôi sẽ thả linh hồn Tô Ma từ tháp Hư Không ra trước, đừng vội, tôi cần thời gian để xóa bỏ ấn kí của tôi, như vậy ông có thể dễ dàng để tháp Hư Không có thể nhận chủ rồi.”