Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thực lực của gia tộc Tây Môn ở trong giới luyện võ là thuộc hàng đỉnh cấp, chỉ nói về cảnh giới võ thần lục địa đỉnh phong thôi thì cũng đã có người rồi.
Advertisement
Lão già lúc nãy nói ra lời đó chính là một trong ba người, ở trong gia tộc Tây Môn, địa vị vô cùng cao.
Advertisement
Các thủ đoạn của Tây Môn Long Ngâm chính là học từ ông ta, ông ta cũng được tính như là một nửa sư phụ của Tây Môn Long Ngâm.
Cho nên, đối mặt với mấy người này, Tây Môn Long Ngâm có chút do dự, anh ta đứng nguyên tại chỗ không mở miệng trả lời.
"Ha ha!"
Tô Thương nhìn lão già tóc bạc, lạnh giọng nói: "Tôi là Tô Thương, truyền nhân của nhà họ Tô, là đời sau của Tô Vô Kỵ!"
"Bây giờ, tôi đến đây là muốn tiêu diệt gia tộc Tây Môn, lấy lại núi Côn Luân!"
"Hậu nhân nhà họ Tô?"
Ai mà ngờ, lão già tóc bạc nghe đến đây, liền nở một nụ cười nhạo: "Ha ha ha, tên nhóc con, mạnh miệng quá ha, vậy mà cũng nghĩ ra được, can đảm lắm, ha ha, cam đảm lắm."
"Nhưng mà, chỉ là hậu nhân của nhà họ Tô, thì tính là gì chứ, nhớ năm đó, các cao thủ kia của nhà họ Tô, thì tôi đã giết chết không chỉ một người."
Lão già tóc bạc lại nói tiếp: "Không chỉ vậy, Tô Thanh Y kia thậm chí còn bị chính tay tôi tra tấn đến chết, chỉ đáng tiếc là, ông ta chết cũng quá nhanh rồi, tôi còn chưa chơi đủ thì ông ta đã đứt hơi rồi, ha ha ha!"
"Nhóc con, cái tên hậu nhân nhà họ Tô hù dọa người khác thì còn được, nhưng đối với chúng tôi mà nói không có tác dụng gì đâu, năm trước, chúng tôi đã dám giết chết hậu nhân nhà họ Tô rồi mà."
"Nếu như Tô Vô Kỵ còn sống thì bốn chữ hậu nhân nhà họ Tô sẽ tràn đầy sự uy hiếp, nhưng bây giờ, ha ha, Tô Vô Kỵ sớm đã chết rồi."