Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiểu thực lực này của Tây Môn Phong Vân, thì dựa vào thực lực của Tô Thương thì hoàn toàn không thể nào giết hại được.
Nhưng anh ấy lại chọn Tây Môn Long Ngâm ra tay, mục đích là vì căm ghét Tây Môn Phong Vân.
Advertisement
Khi Tây Môn Phong Vân thế hệ sau do chính mình nuôi dạy, lại muốn ra tay giết mình, tất nhiên sẽ rất khó chịu phải không?
Năm đó ông ta phản bội Tô Vô Kỵ, bây giờ phải cho ông ta nếm thử mùi vị bị người khác phản bội!
Advertisement
“Lão... Lão tổ…”
Lúc trước Tây Môn Long Ngâm vô cùng hung hăng, nhưng khi thấy Tây Môn Phong Vân, thì lại có chút rụt rè.
Từ trước đến nay, địa vị của lão tổ tông trong lòng anh ta vô cùng cao quý, bây giờ trong nháy mắt bảo anh ta phản bội thì không thể nào mà ra tay được.
“Tây Môn Long Ngâm, mày được lắm.”
Tây Môn Phong Vân nhìn về phía Tây Môn Long Ngâm, nhếch miệng lên, không vui vẻ gì, thản nhiên nói: “Chuyện xảy ra ngày hôm qua, tao đã nghe nói rồi, vì muốn có được quà tặng sau khi khởi động cải biến giới luyện võ, nên mày đã lựa chọn phản bội gia tộc Tây Môn.”
“Ha ha ha, thú vị đấy, hơn một trăm năm trước, tôi vong ân phụ nghĩa phản bội sư tôn, bây giờ, thế hệ sau của tôi lại phản bội tôi, đây đúng là luật nhân quả mà.”
Tây Môn Phong Vân lắc đầu cười, nhưng không thể hiện ra dáng vẻ tức giận.
Ngay sau đó, Tây Môn Phong Vân nhìn về phía Tô Thương, nói ra: “Tô Thương, chuyện đã đến nước này, cậu hoàn toàn không có năng lực tiêu diệt gia tộc Tây Môn đâu.”
“Năm đó hành vi của tôi, đã rõ như ban ngày trong giới luyện võ, tôi cũng không cầu xin cậu điều gì, hôm nay gia tộc Tây Môn của tôi, tất cả sẽ chết!”
Tây Môn Phong Vân nhắm mắt hờ lại, chăm chú nhìn Tô Thương, nói tiếp: “Nhưng, Tô Thương, đừng để Tây Môn Long Ngâm ra tay, tôi biết thực lực của cậu, linh khí trong cơ thể rất thâm hậu, dù mới bước vào cảnh giới trúc cơ, nhưng cũng có thể ngang hàng với tôi.”
“Hay là hai chúng ta so tài một trận, cậu tự mình báo thù, dù sao cũng thoải mái hơn là thông qua người khác phải chứ?” Tây Môn Phong Vân bỗng nhiên nói.
“Ha ha, ông, tưởng là tôi không dám sao?”
Tô Thương nghe vậy, lập tức tiếp nhận ánh mắt của Tây Môn Phong Vân, liền tiến về phía trước một bước.
Vèo!
Sau một lúc, khí tức của hai người va chạm vào nhau, bụi bẩn trên nền đất ở hiện trường bay loạn hết lên, sức chiến đấu vô cùng căng thẳng….
Theo như Tô Thương thấy thì trên núi Côn Luân, người mạnh nhất, không ai qua được Tây Môn Phong Vân.
Nhưng.
Tây Môn Phong Vân chỉ là trúc cơ đỉnh phong mà thôi, không phải cảnh giới giả đan, đương nhiên là Tô Thương sẽ không sợ.