Lưu Minh nói xong, sau đó cầm một cái bát múc ra một phần mì rồi đặt trước mặt Mạc Liên Y.
“Ăn đi, đồ ông đây làm không phải có tiền là ăn được đâu!”
Lưu Minh hết sức kiêu ngạo nói.
“Thật đấy, chị Mạc, chủ nhà nấu ăn ngon lắm!”
Lý Duyệt Nhiễm mang vẻ không kịp chờ đợi nổi nữa, cô ta tự cầm bát đũa lên, múc mì vào bát, há to miệng ăn.
“Đây chẳng phải là mì trộn dầu hành thông thường ư, cô đây cũng đâu phải chưa từng ăn qua?”
Mạc Liên Y có chút không tin, cô ta gắp một sợi mì, hết sức nho nhã đặt vào miệng, sau khi ăn môt miếng đầu tiên, dường như không có dừng lại được.
Đương nhiên cô ta đã từng ăn qua mì trộn dầu hành, nhưng lại chưa từng ăn qua món mì nào ngon như vậy, giống như loại mì cán bột hồi nhỏ mẹ làm vậy.
Mì này chắc là do Lưu Minh tự tay nhào bột.
Cứ như vậy, trong sân nhỏ yên tĩnh, hai cây ngô đồng rụng lá, ba người, bốn bát mì, vừa ngắm trăng sáng treo lơ lửng trên trời cao vừa ăn uống nói chuyện.
Nhìn qua rất có ý cảnh.
Một lát sau, Tiểu Thạch Đầu mệt mỏi quay về.
“Anh Minh, tôi đỗ xe ở cửa ngõ hẻm cho anh rồi”.
Thạch Thái Nhiên đặt chìa khóa xe ở trên bàn.
“Tới uống nước với ăn chút đồ đi”.
Lưu Minh gật đầu, anh buông đũa, rót nước cho Tiểu Thạch Đầu, sau đó lại đưa cho anh ta một bát mì.
“Anh Minh, người đẹp này là ai thế?”
Thạch Thái Nhiên nhìn cô gái xa lạ Mạc Liên Y, không nhịn được hỏi.
Lưu Minh cũng không gấp gáp đáp lại câu hỏi của Tiểu Thạch Đầu, anh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, sau đó phun ra một vòng khói rồi mới chậm rãi trả lời: “Cô ấy hả, chính là thần tượng cậu nhắc suốt cả một buổi chiều đấy!”
Chiều hôm nay kể từ lúc Mạc Liên Y gọi cho Lưu Minh hai cuộc điện thoại, Thạch Thái Nhiên liền bắt đầu kể thần thoại Mạc Liên Y sáng lập ra cửa hàng tổng hợp, anh ta nói liên tục cả một chiều, Lưu Minh nghe nhiều đến mức lỗ tai cũng bị chai sạn luôn rồi.
“Cái gì?”
“Anh nói cô ấy là tổng giám đốc Mạc!”
Thiếu chút nữa Thạch Thái Nhiên phun chỗ nước mình vừa uống vào miệng ra ngoài.
“Tổng giám đốc Mạc, tôi là người anh em của anh Minh, tên là Thạch Thái Nhiên, cô cứ gọi tôi là Tiểu Thạch Đầu được rồi!”
Thạch Thái Nhiên kích động ngồi xuống ghế, không ngừng xoa xoa tay, mặt đầy cuống cuồng, giống như không biết phải đối mặt với thần tượng của mình như thế nào.
“Tiểu Thạch Đầu, chào anh!”
Ngược lại Mạc Liên Y đặt bát xuống, cô ta chìa tay chào hỏi một tiếng với Thạch Thái Thiên.
Có lúc không thể không cảm thán, phụ nữ là một loại động vật rất thần kỳ.
Có lúc gào thét rất mệt mỏi, vừa nhắc đến đi dạo phố liền cực kỳ có tinh thần.
Có lúc la hét giảm cân, vừa nhìn thấy đồ ăn ngon liền quên ngay chuyện giảm cân lúc trước.
Cả một bát mì lớn, Lưu Minh và Thạch Đầu chỉ ăn hai bát, còn lại đều do hai người phụ nữ giải quyết.
Sau khi cơm nước xong, Lý Duyệt Nhiễm vô cùng khôn khéo đi rửa bát.
Thạch Thái Nhiên như cục gỗ ngồi trên ghế, không biết rốt cuộc mình nên nói gì cho phải.
Mặc dù ngoài mặt anh ta rất rộng lượng, nhưng sau lưng lại cực kỳ xấu hổ, đặc biệt có người đẹp ở đây, căn bản không có gì để nói.
“Liên Y, phía dưới () tôi ngon chứ?”
() Từ đồng âm, chữ 面 có nghĩa là ‘mì’, cũng là phía dưới, ở đây nam chính chơi chữ.
Lưu Minh ưỡn ngực ngồi xuống bên cạnh Mạc Liên Y, anh cười hỏi.
“Ngon lắm, lâu rồi tôi chưa ăn qua món nào ngon như vậy!”
Ngay sau đó dường như Mạc Liên Y nhớ tới gì đó, sắc mặt cô ta đỏ lên, trợn mắt đầy hung hăng nhìn Lưu Minh: “Sau này nói toàn bộ tên đi, bớt dùng cái kiểu chơi chữ với tôi, lợi dụng tôi à!”
“Được rồi, được rồi, là tôi sai, bà cô à, cô uống chút trà lạnh cho bớt giận!”
Lưu Minh vội vàng giơ tay đầu hàng, rót một ly trà lạnh đặt trước mặt Mạc Liên Y.
Mạc Liên Y liếc Lưu Minh một cái: “Không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm”.
“Ha ha, quả thật tôi có chuyện nhờ cô!”
“Không ngờ tên khốn kiếp anh cũng có lúc cầu xin tôi giúp đỡ, có chuyện gì nói nghe coi!”
“Thật ra thì đối với cô mà nói cũng không tính là chuyện lớn gì, tôi muốn để Tiểu Thạch Đầu vào công ty của cô làm, thời gian cũng không cần quá dài, mỗi một bộ phận cho cậu ta ở lại hai ba ngày thôi, không trả lương cũng được!”
Lưu Minh nói.
“Tôi biết rồi, hóa ra anh muốn để người anh em của anh đến chỗ tôi học lỏm hả! Ngược lại tôi có thể đồng ý với anh, nhưng dù sao anh cũng phải mang chút đồ ra đổi chứ?”
Mạc Liên Y liếc mắt nhìn Lưu Minh, cô ta nhếch môi khẽ cười đáp.
Nguyên tắc làm ăn của Mạc Liên Y chính là tuyệt đối không chịu thiệt!
“Cứ vậy đi!”
Lưu Minh gật đầu, cũng không có ý giấu diếm Mạc Liên Y, anh suy nghĩ một hồi mới nói: “Thứ tôi có cô cũng đã có, thứ tôi không có cô còn có, tôi vốn chẳng có thứ gì có thể trao đổi với cô, nhưng tôi đảm bảo chỉ cần cô cần tôi có thể làm không chớp mắt!”
“Được, đồng ý!”
Mạc Liên Y cười một tiếng, ánh mắt cũng híp thành hình trăng lưỡi liềm.
“Thạch Đầu, chín giờ sáng mai, tôi sẽ bảo trợ lý của mình đứng ở cửa công ty chờ anh, đừng đến muộn đấy!”
Nói xong, Mạc Liên Y đứng dậy đi ra ngoài cửa, Lưu Minh tiễn cô ta về, mãi đến khi cô ta an toàn lái xe ra khỏi ngõ thì anh mới về nhà.
“Anh Minh, sao anh lại bảo tôi đến công ty của tổng giám đốc Mạc làm?”
Sau khi Mạc Liên Y đi, Thạch Thái Nhiên mới thả lỏng mình, anh ta không nhịn được hỏi.
Bây giờ bố mẹ của anh ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cho nên tạm thời anh ta không có ý định đi làm.
“Thạch Đầu, anh biết tại sao hôm đó tôi nói giữ lại Chu Hầu còn có ích không?”
Lưu Minh cũng không gấp gáp trả lời câu hỏi của Thạch Thái Nhiên, ngược lại hỏi một câu như vậy.