Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Thương có thể giết chết Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng Tây Môn Phong Vân không hề tầm thường, bản thân ông ta thuộc về loại thiên tài có thể vượt cấp chiến đấu, sức chiến đấu của ông ta vốn đã có thể so sánh với một Đan giả, cũng là loại khá phiền phức.
Đương nhiên, nếu như đánh tiếp thì Tô Dương vẫn tin tưởng rằng bản thân anh có thể đánh bại ông ta.
Advertisement
Nhưng vì để tiết kiệm thời gian, Tô Thương trực tiếp lấy ra kiếm Thương Khung, dự định nhanh chóng giải quyết ông ta.
“Tô Thương, cậu gấp gáp muốn giết tôi sao, ha hả, tôi chờ cậu đến giết tôi.” Tây Môn Phong Vân không hề sợ hãi, ông ta chỉ khẽ cười.
Advertisement
“Hừ!”
Tô Thương cho rằng Tây Môn Phong Vân chỉ đang khiêu khích, anh lập tức hừ lạnh một tiếng, tay cầm kiếm Thương Khung đánh về phía Tây Môn Phong Vân.
Tây Môn Phong Vân thấy vậy thì cũng không ngồi chờ chết, ông ta đứng im tại chỗ điều động Linh khí khắp cơ thể, dự định liều chết một trận.
Vù.
Trong chốc lát, Linh khí dồi dào hội tụ trong lòng bàn tay của ông ta, hình thành nên một tấm lá chắn phòng ngự.
Keng!
Sau một giây, tay Tô Thương cầm kiếm đâm vào tấm lá chắn, bốn phía truyền đến một tiếng vang thanh thúy.
Ngay sau đó, âm thanh giống như tiếng kính vỡ vang lên.
Tấm lá chắn do Tây Môn Phong Vân ngưng tụ thành bắt đầu xuất hiện những vết nứt giống như mạng nhện, cuối cùng tan vỡ tán loạn.
Mà cơ thể của Tây Môn Phong Vân thì bay ngược lại ba bốn mét, nặng nề đập xuống mặt đất.
“Phụt!”
Tây Môn Phong Vân lập tức nằm trên mặt đất, ông ta che ngực, phun ra một ngụm máu, hơi thở yếu ớt, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Lúc này.
Tây Môn Phong Vân vui mừng nhìn Tô Thương, ông ta nở một nụ cười, suy yếu nói: “Tôi… Tôi thua, Tô Thương, bây giờ cậu… Có thể giết tôi rồi…”
Chuyện này rõ ràng không cần ông ta nhiều lời, tay Tô Thương cầm kiếm Thương Khung đã đi đến trước mặt ông ta rồi.
“Tây Môn Phong Vân, ông của ngày hôm nay, tất cả đều là do ông gieo gió gặt bão!”
“Bây giờ tôi sẽ tiễn ông đi nhận lỗi với các tiền bối của nhà họ Tô!”