Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

chương 173-174

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Biến Thành Hình Dạng Của Tô Thương

"Tô đại thiếu gia."

Sau khi suy nghĩ một lúc, Đổng Văn Thắng nhìn về phía Tô Thương, giải thích: "Tử Khôn bị người ta đánh đến sốt ruột rồi, vì thế mới có thể nói như thế, muốn dọa cậu một chút thôi, cũng để tìm lại một chút thể diện đó."

"Thực ra, lai lịch nhà họ Đổng chúng tôi căn bản không có thế lực võ thuật, Tử Khôn chỉ là nhân cơ hội mà thôi."

Đổng Văn Thắng nói tiếp: "Nó vừa nói như thế, cậu cứ nghe vậy thôi chứ đừng cho là thật."

"Ha ha, ông chủ Đổng, ông nghĩ tôi sẽ tin ông sao?"

Tô Thương nhẹ nhàng cười một cái, sau đó dùng ánh mắt sắc bén lộ ra, thản nhiên nói: "Tầng cao nhất của nhà hàng này có một phòng riêng, chuyện này, chúng ta vẫn nên nói rõ ràng thì hơn!"

"Được, Tô đại thiếu gia, hôm nay Đổng Văn Thắng tôi sẽ cùng cậu đi đến cùng chuyện này!" Đổng Văn Thắng trầm giọng nói.

Ông ta thân là ông chủ nhà họ Đổng, đã đặt chân đến hóa kình trung kỳ rồi, thực lực này ở Giang Bắc, cũng không tính là yếu

Huống hồ gì, trong mắt Đổng Văn Thắng, Tô Thương chỉ là một công tử bột siêu cấp, ông ta tất nhiên sẽ không để ý, sảng khoái đồng ý chuyện cùng Tô Thương đi đến phòng riêng trên tầng cao nhất.

"Lý Nguyệt, Du Du, hai người ở đây ăn cơm nhé, chờ một chút anh sẽ quay lại ngay." Lúc này, Tô Thương cười nói.

"Ừm."

Lý Nguyệt biết thực lực thật sự của Tô Thương, vì thế nên cũng không có chút lo lắng gì, cô vén mấy sợi tóc trên trán sau đó mỉm cười nói: "Tô Thương, anh có cần em để lại chút đồ ăn không?"

"Không cần đâu, anh ăn cũng khá nhiều rồi." Tô Thương nhẹ nhàng cười nói.

"Ông người xấu kia, đừng có mà bắt nạt cha tôi, nếu không thì Du Du sẽ đánh một chưởng cho ông vỡ đầu đó."

Tô Du Du ở bên cạnh, trước tiên là dữ dằn uy hiếp Đổng Văn Thắng, sau đó ôm lấy Tô Thương, ngoan ngoãn nói: "Cha Tô, cha phải nhanh trở lại nhé."

"Ừm."

Tô Thương gật đầu, sau khi vuốt lên tóc Du Du, liền đi thẳng vào thang máy với Đổng Văn Thắng.

Rất nhanh chóng.

Tầng cao nhất, phòng riêng.

Xung quanh ở đây đều là kính cường lực, ở trên cao nhìn xuống có thể nhìn bao quát hết toàn bộ phong cảnh khu vực xung quanh.

Trong phòng riêng, chỉ có Tô Thương và Đổng Văn Thắng.

"Ông chủ Đổng, lúc nãy ông giải thích như thế, giờ ông đừng ngụy biện lại nữa."

Tô Thương nhìn chằm chằm Đổng Văn Thắng, đi thẳng vào vấn đề chính, chất vấn: "Nói cho tôi biết, tại sao Cát Bình lại muốn giết cha tôi?"

"Ha ha, Tô đại thiếu gia, xem ra cậu cũng biết một chút nội tình rồi."

Bốn bề vắng lặng, Đổng Văn Thắng cũng không che giấu nữa, lạnh lùng cười nói: "Đúng vậy, cao thủ bán địa tông Cát Bình của ngày đó, thực sự là đến từ Vô Ảnh Tông, nhà họ Đổng chúng tôi, cũng chính là phụ thuộc vào thế lực của Vô Ảnh Tông."

"Nhưng mà, Tô đại thiếu gia, cậu biết những chuyện này thì sao chứ, dù là cậu đem chuyện này nói cho Tô Thần Binh cũng không có tác dụng gì, cậu cho rằng ông nội cậu sẽ dám trêu chọc vào nhà họ Đổng hay sao? Dám trêu chọc vào Vô Ảnh Tông?"

"Ông nội tôi thì không dám."

Tô Thương đón nhận ánh mắt Đổng Văn Thắng, cười đùa nói: "Nhưng...Tôi dám!"

Vừa dứt lời, Tô Thương lập tức ra tay, trực tiếp bóp lấy cổ Đổng Văn Thắng.

Vì tốc độ quá nhanh, Đổng Văn Thắng căn bản không hề có phản ứng lại, đột nhiên bị dọa đến sắc mặt biến đổi lớn.

Ngoài vẻ sợ hãi bên ngoài, trong lòng Đổng Văn Thắng càng thấy ngạc nhiên hơn, nhịn không được mà nói: "Cậu, cậu, cậu là cao thủ luyện võ?"

"Đúng thế!"

Tô Thương thản nhiên nói: "Bây giờ, ông có thể trả lời câu hỏi của tôi rồi chứ?"

"Cậu... cậu ở cảnh giới nào rồi?" Đổng Văn Thắng đầu óc trống rỗng, ru rẩy cuống họng hỏi lại.

"Ha ha, nhìn thấy một thân phận khác của tôi, ông sẽ hiểu ngay."

Vừa nói, Tô Thương tiện tay ném Đổng Văn Thắng ngã xuống đất, sau đó thi triển thuật dịch dung, biến thành dung mạo của Tô Huyền Thiên.

Cùng lúc đó, Tô Thương nhanh chóng phóng ra một sự uy hiếp mạnh khủng khiếp, bao phủ toàn căn phòng.

"Tô, Tô Huyền Thiên!"

Đổng Văn Thắng đã nhìn thấy video giết người của Tô Huyền Thiên, lúc này, sau khi nhìn thấy Tô Thương biến thành Tô Huyền Thiên, khiếp sợ đến tột đỉnh, mặt mũi tràn đầy sợ hãi nói: "Tô đại thiếu gia, lại chính là Tô Huyền Thiên sao!"

Tô Huyền Thiên!

Khi bắt đầu tiên xuất hiện ở chợ đen Cửu Môn, giết chết Tiếu Diện Phật, mọi người đều nói anh ấy là tông sư trẻ tuổi, danh tiếng vang xa.

Gần đây, Tô Huyền Thiên ở chợ đen Cửu Môn, chém giết Cát Bình đang ở cảnh giới bán địa tông, thế là từ tông sư trẻ tuổi, chuyển thành địa tông trẻ tuổi.

Thiên phú của Tô Huyền Thiên, thiên hạ có một không hai, lai lịch của anh ấy, càng thần bí hơn, chuyện này đã thu hút rất nhiều phỏng đoán của thế lực luyện võ.

Người thanh niên tài năng thiên phú tuyệt đỉnh đó, thế mà lại là tên công tử bột xấu xa siêu cấp, Tô Thương?

Sự trái ngược mạnh mẽ như thế, khiến cho Đổng Văn Thắng nhất thời không thể tin được.

Nhưng trên người Tô Thương phát ra uy lực, lại như một toàn núi lớn, ép ông ta thở không nổi, đến mức Đổng Văn Thắng không thể không tin.

"Tô thiếu gia!"

Sau khi Đổng Văn Thắng bị Tô Thương ném xuống đất, liền không đứng lên, ngay lúc này vội vàng quỳ hai đầu gối xuống đất, thấp thỏm lo âu cầu xin tha thứ: "Tôi không biết thân phận thật của anh, tôi đã đắc tội nhiều với anh, hi vọng anh có thể thứ lỗi cho tôi."

Với nhà họ Tô, thì Đổng Văn Thắng không hề sợ hãi.

Nếu như trở mặt, ông ta có thể xin Vô Ảnh Tông ra tay, dù cho nhà họ Tô là gia tộc lớn nhất Giang Bắc, cũng phải cúi đầu trước nhà họ Đổng.

Nhưng với Tô Huyền Thiên, Đổng Văn Thắng lại cực kỳ kiêng nể, tuyệt đối không dám chọc vào.

Bởi vì Tô Huyền Thiên trẻ tuổi như thế, mà có được thực lực giết chết bán địa tông, sau lưng chắc chắn sẽ có một thế lực mạnh mẽ khủng khiếp trong giới luyện võ.

Đổng Văn Thắng là người có hiểu biết, đệ tử mạnh nhất Vô Ảnh Tông cũng chẳng qua là cảnh giới tông sư mà thôi.

Nếu mà so sánh kỹ, Tô Huyền Thiên quá mạnh rồi, thế lực sau lưng anh ấy, nhất định là có thể nghiền nát Vô Ảnh Tông.

Trước đây cũng có người suy đoán, Tô Huyền Thiên có thể đến từ phong thiên chi địa (nơi tế trời), hoặc là đến từ Sơn Hải Chi Gian, hoặc là Vân Vu thâm sâu... Tóm lại, chắc chắn là xếp hạng phía trên tông phái trong giới luyện võ.

Vì thế, sau khi biết Tô Thương chính là Tô Huyền Thiên, Đổng Văn Thắng trực tiếp quỳ xuống luôn, không có có chút chần chừ gì, vô cùng cung kính Tô Thương.

"Đổng Văn Thắng."

Tô Thương khôi phục hình dáng, sau đó nhìn thẳng lên người Đổng Văn Thắng, nghiêm túc nói: "Nói cho tôi biết, tại sao trưởng lão ở Vô Ảnh Tông lại ra tay với cha tôi?"

"Bẩm báo Tô thiếu gia, cụ thể thế nào thì tôi không biết, nhưng chuyện này không liên quan đến nhà họ Đổng chúng tôi."

Đổng Văn Thắng vội vàng giải thích nói: "Nhà họ Đổng chúng tôi và nhà họ Tô, không thù không oán, tôi nhất định sẽ không để Vô Ảnh Tông giết ông chủ nhà họ Tô đâu."

"Nhà họ Đổng trong mắt Vô Ảnh Tông, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, trừ khi thực sự cần thiết, không thì tôi sẽ không liên lạc với Vô Ảnh Tông."

Đổng Văn Thắng chuyển hướng, thật sự nói: "Có điều, tôi cũng biết có một người nhất định sẽ hiểu."

"Ai?" Tô Thương nhíu mày.

"Đại trưởng lão Vô Ảnh Tông."

Đổng Văn Thắng nói tiếp: "Đại trưởng lão quản lý tất cả mọi việc của Vô Ảnh Tông, quyền lực rất lớn, Cát Bình chẳng qua chỉ là trưởng lão thứ chín, khi ra ngoài làm việc nhất định cần thông qua sự đồng ý của đại trưởng lão, Tô thiếu gia, anh muốn biết nguyên nhân, có thể đi hỏi ông ấy."

"Có cơ hội tôi sẽ đi hỏi."

Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn qua Đổng Văn Thắng, nhếch miệng cười: "Đổng Văn Thắng, tin tức tôi là Tô Huyền Thiên, ở Giang Bắc gần như không ai biết, bây giờ ông đã biết rồi, ông nghĩ tôi sẽ xử lýông thế nào?"

Nghe đến đây, Đổng Văn Thắng đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong đầu chịu không nổi mà hiện ra bốn chữ: Giết người diệt khẩu.

Nghĩ đến đây, Đổng Văn Thắng vội vàng thành kính cúi lạy sát đất, khuôn mặt sợ hãi nói: "Tô thiếu gia, cầu xin anh đừng giết tôi, từ nay về sau, tôi có thể làm việc cho anh, nhà họ Đổng tùy ý anh sai khiến."

"Được!"

"Đây là ông tự nói đó nhé!"

Tô Thương nghe vậy, ngay lập tức liền giơ hai tay bóp chặt lại, ngưng kết ra thành một hình vẽ phức tạp, trực tiếp đẩy vào trong người Đổng Văn Thắng.

Khế ước chủ tớ.

Thứ mà Tô Thương vừa mới ngưng kết, chính là khế ước chủ tớ.

Chủ tớ khế ước chia thành hai loại.

Một loại là khế ước chủ tớ của Bạch Miêu, giữa chủ tớ có sự hòa hợp, hỗ trợ lẫn nhau.

Còn loại khác chính là khế ước sử dụng trên người Đổng Văn Thắng, cưỡng chế đối phương, khiến đối phương trở thành nô lệ của mình.

Sau khi bị trói chặt bởi khế ước, Tô Thương có thể tùy ý biết suy nghĩ trong đầu Đổng Văn Thắng, thậm chí chỉ một ý nghĩ trong đầu thôi, cũng có thể khiến Đổng Văn Thắng vạn kiếp không thể sống lại được.

"Tô... Tô thiếu gia, vừa rồi anh đưa vào cơ thể tôi là thứ gì vậy?"

Lúc này, Đổng Văn Thắng nơm nớp lo sợ hỏi, vì ông ta cảm nhận được, tính mạng của mình như đang bị Tô Thương nắm trong lòng bàn tay.

"Cái này ông không cần hỏi nhiều, ông chỉ cần biết, từ nay về sau, tôi có thể tùy ý lấy đi tính mạng của ông là được rồi." Tô Thương thản nhiên nói.

Đây là thủ đoạn gì vậy?

Đáng sợ quá đi mất!

Đổng Văn Thắng biết được Tô Thương có sức mạnh cường đại như quỷ dị, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, biểu lộ lòng trung thành: "Tô thiếu gia, Đổng Văn Thắng tôi đảm bảo, từ nay về sau, anh nói gì nghe đó, tuyệt đối không thất lễ."

"Ừm."

Tô Thương thản nhiên nói: "Sau khi trở lại, giả vờ như không có chuyện gì xẩy ra, đừng làm bại lộ thân phận của tôi."

"Ngoài ra, nếu Vô Ảnh Tông lại phái cao thủ đến Giang Bắc, phải báo cho tôi đầu tiên."

Tô Thương sở dĩ không giết Đổng Văn Thắng, là vì muốn lợi dụng Đổng Văn Thắng để nắm rõ động thái của Vô Ảnh Tông.

Tất nhiên Vô Ảnh Tông phái người giết Tô Thần Binh một lần, chắc chắc sẽ có lần thứ hai, thứ ba.

Để bất cứ lúc nào cũng có thể biết được kế hoạch của Vô Ảnh Tông, Tô Thương giữ lại Đổng Văn Thắng, lấy khế ước chủ tớ để khống chế đối phương, phòng ngừa rắc rối về sau có thể xuất hiện.

: Nghiện Véo Mặt Của Đứa Trẻ

Sau đó.

Tô Thương và Đổng Tử Khôn cùng nhau trao đổi phương thức liên lạc, rồi cùng nhau đi xuống khỏi phòng riêng trên tầng, đi xuống tầng một của nhà hàng.

"Ông chủ Đổng, chuyện hôm nay, coi như bỏ đi, lần sau không được như vậy nữa." Tô Thương trước mặt mọi người, thản nhiên nói.

"Cảm ơn Tô thiếu gia khoan dung độ lượng."

Đổng Văn Thắng trước tiên là cảm kích, sau đó liền đem theo cao thủ nhà họ Đổng và Đổng Tử Khôn rời khỏi chỗ đó."

"Ha ha, nhà họ Đổng bị mất mặt rồi, vừa nãy còn hung hăng như thế, không ngờ bây giờ lại sợ rồi."

"Bình thường mà, nhà họ Tô ở Giang Bắc là một cơ sở vũng chắc, Tô Kiền Khôn chủ nhà họ Tô và chiến thần Tô Dực Cân, đều là nhân vật lớn, nhà họ Đổng sao dám chọc tới chứ."

"Tô đại thiếu gia vẫn là trùm sò đó, ông chủ nhà họ Đổng vừa rồi ở nhà ăn đang chống chọi gay gắt, là không muốn mất mặt nhà họ Đổng, Tô đại thiếu gia biết điều này, nên một mình gọi ông ta đến phòng khách, có lẽ ông chủ nhà họ Đổng vừa đến phòng riêng, liền trực tiếp quỳ xuống luôn rồi."

...

Nhà hàng Joseph đẳng cấp cao ở Giang Bắc, có thể đến đây ăn cơm, phần lớn đều là nhà hào môn, giàu sang quyền thế, cho nên bọn họ đối với chuyện của các đại gia tộc ở Giang Bắc, có chút hiểu biết.

Ông chủ ở đây, cũng là một người có danh tiếng, sức ảnh hưởng khá lớn, nhưng so với nhà họ Tô và nhà họ Đổng mà nói thì còn kém xa, đương nhiên không dám hỏi đến chuyện của Tô Thương và Đổng Văn Thắng.

Giải quyết xong nhà họ Đổng, Tô Thương liền đi đến trước bàn ăn, cười hỏi: "Vợ, Du Du, hai người ăn no chưa?"

"Ừm, ừm."

Tô Du Du gật gật cái đầu nhỏ, sau đó trừng mắt lên nói: "Cha Tô, người xấu đó có bắt nạt cha không, nếu ông ta bắt nạt cha, cha cứ nói cho Du Du, Du Du rất giỏi đó, một chưởng có thể đánh vỡ đầu ông ta."

Vừa nói, Tô Du Du quơ quơ quả đấm nhỏ, nhìn có vẻ rất hung dữ.

"Ha ha, không hổ danh là người tình nhỏ của cha." Tô Thương trong lòng tan chảy, xoa nhẹ lên đầu Tô Du Du, sau đó cười nói: "Có điều, không ai dám bắt nạt cha đâu, huống hồ gì con là con gái, vẫn nên để cha bảo vệ con thì hơn."

"Con không cho cha Tô bảo vệ đâu, mẹ nói rồi, cha là công tử bột siêu cấp, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ là một người bình thường mà thôi."

Tô Du Du kiêu ngạo nói: "Nhưng Tô Du Du không như thế, Du Du là siêu cao thủ, chỉ cần đưa tay ra, là long trời lở đất, siêu lợi hại luôn."

Một cô bé mặt ngọc hồng hào, lại tự hào nói ra được những lời này, cảm giác cực kỳ thích thú.

"Được được được, Du Du là siêu cao thủ."

Tô Thương chịu không nổi mà cười lên một tiếng, véo hai má phúng phính của con gái một cách cưng chiều.

"Ai ya, cha Tô, cha làm gì thế, véo má là không tôn trọng cao thủ siêu cấp đó, cha còn véo nữa là con giận thật luôn đó." Tô Du Du thở phì phò nói.

Tô Thương lại véo thêm lần nữa, trêu ghẹo nói: "Ha ha, Du Du, cha muốn xem bộ dạng lúc giận của con là thế nào đó."

"Cha Tô... Thôi bỏ đi, ai bảo cha là cha của con chứ, Tô Tô không thèm tính toán với cha nữa."

Khuôn mặt Tô Du Du tỏ vẻ bất đắc dĩ, buông buông tay nói: "Nhưng mà, cha, cha thật là ấu trĩ, véo lên má con mà cũng nghiện thật sao."

"Đúng thế, Tô Thương, anh ấu trĩ không đó hả!"

Lý Nguyệt bên cạnh trợn mắt nhìn Tô Thương, đồng thời cũng đẩy tay của Tô Thương ra, sau khi đưa Tô Du Du ra sau lưng để bảo vệ cố bé, liền nói: "Không cho anh véo nữa, Du Du xinh đẹp như vậy, anh véo làm mặt cô bé biến dạng thì làm sao được chứ."

"Sao có thể biến dạng được chứ, em tưởng là nhào bột hay sao hả." Tô Thương sờ sờ lên mũi, cười khổ nói.

"Thế cũng không cho véo!"

Lý Nguyệt giống như diều hâu đang bảo vệ con chim nhỏ của mình, đưa Tô Du Du ra phí sau lưng, nghiêm túc nói: "Du Du, yên tâm đi, có mẹ Lý ở đây, anh ấy không dám véo con nữa đâu."

"Dạ dạ, cảm ơn mẹ Lý, mẹ thật tốt với con." Tô Du Du cười hì hì rồi ôm chặt lấy Lý Nguyệt.

"Ai ya, vốn dĩ muốn véo thêm vài cái nữa, cái cảm giác mềm mềm núc ních này, như đầy collagen trên mặt, thật đáng tiếc quá đi."

"Tô Thương, véo mặt của Du Du thật sự dễ chịu đến thế sao?" Lý Nguyệt nghe vậy, đột nhiên thấy có hứng thú.

"Ừm, thật đó, không tin thì em cứ thử mà xem."

"Cái này..."

Nghe đến đây, Lý Nguyệt lộ ra một ý nghĩ, sau đó ngồi xổm xuống nhìn về phía khuôn mặt nhỏ non nớt của Du Du, hai mắt như phát sáng, ngượng ngùng nói: "Du Du, mẹ Lý có một chút yêu cầu hơi quá đáng xíu..."

"A, chú cảnh sát, nhanh cứu cháu với." Tô Du Du lập tức phản ứng lại, sau đó co cẳng chạy.

"Du Du, cho mẹ véo một chút thôi, mẹ Lý hứa là sẽ véo nhẹ nhàng mà."

"Mẹ chỉ véo một chút, cảm giác được một chút dễ chịu như cha nói là được mà."

Lý Nguyệt mỉm cười, sau đó đuổi theo phía sau.

"Ha ha."

Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, khóe miệng Tô Thương nhẹ nhàng cười lên.

Cứ như vậy, ba người đi ra khỏi nhà hàng Joseph, ngay sau đó liền lái xe về biệt thự ven sông.

Lý Nguyệt đã trốn học rồi, hơn nữa cô ấy muốn chơi cùng với Tô Du Du, nên buổi chiều cũng không đến trường, mà cùng với cha con Tô Thương đi đến phòng khách của biệt thự.

Ba người vừa mới bước vào, lại có thêm một bà dì khoảng hơn sáu mươi tuổi ở phía trước chào hỏi: "Tô đại thiếu gia."

"Ừm."

Tô Thương nhìn vào bà dì đó, chịu không được mà hỏi: "Dì Phù, sao dì lại tới đây?"

Bà dì đó gọi là dì Phù, là người làm ở nhà họ Tô, ở trang viên nhà họ Tô làm lụng vất vả cả đời, trung thành tuyệt đối.

Vì thế dù cho Tô Thương có trở thành công tử bột, nhưng đối với dì Phù thì rất lịch sự.

"Thưa đại thiếu gia, tối qua cậu gọi điện thoại về, nói ông chủ sắp xếp cho cậu một bảo mẫu, nên ông chủ để tôi tới đây." Dì Phù cười trả lời, khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn.

"Dì Phù, dì tuổi cao thế rồi, nên ở trang viên dưỡng già là được, dì quay về đi, đổi một người bảo mẫu trẻ khác qua đây." Tô Thương nói.

"Tô đại thiếu gia, mấy năm nay làm gì có bảo mẫu trẻ nào dám đến gần cậu chứ, cậu còn nhớ lần trước không, trang viên vừa mới nhận một bảo mẫu mười chín tuổi, dáng người nóng bỏng còn rất xinh đẹp, kết quả đến đêm cậu làm cho người ta..."

Dì Phù nhìn Tô Thương, oai phong lẫm liệt nói: "Tô đại thiếu gia, cậu đừng có đòi hỏi bảo mẫu trẻ ở trong nhà nữa, họ đều vẫn còn trẻ, sau này còn phải bàn chuyện cưới gả, cậu có gì nóng trong người thì có thể tìm đến tôi, tôi già thế này rồi, không quan tâm những lời bàn tán kia đâu."

"Tôi..."

Tô Thương nhìn dì Phù đang tỏ vẻ rộng rãi vì chính nghĩa, khuôn mặt nhăn nheo, sắc mặt vàng như nến, đột nhiên không phản bác lại được.

"Phụt."

Lý Nguyệt ở bên cạnh lập tức cười phun ra, trêu đùa nói: "Tô Thương, không ngờ khẩu vị của anh lại đặc biệt như thế luôn hả, hai người ở bên nhau đi mà, em đồng ý nhường vị trí hoàng hậu đó."

"Vợ, đừng nói lung tung."

Tô Thương sờ lên mũi, nhìn vào dì Phù khuyên nhủ: "Dì Phù, dì vẫn nên trở về thì hơn, tôi tìm bảo mẫu là muốn chăm sóc cô bé."

Đang nói, Tô Thương chỉ tay vào Tô Du Du, rồi nói tiếp: "Cô bé này là Tô Du Du, là con gái của bạn tôi, tôi tạm thời phải để ở đây mấy ngày."

"Du Du chỉ mới bốn tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, tôi muốn tìm một người bảo mẫu trẻ tuổi chăm sóc cô bé."

"Tô đại thiếu gia, cậu đừng xem thường người khác."

Dì Phù lại nói tiếp: "Tôi giỏi nhất là chăm sóc trẻ con, cậu và đại tiểu thư đều là một tay tôi nuôi nấng đó."

"Cậu lúc nhỏ khá bướng bỉnh, đi vệ sinh nhất định phải cởi hết quần áo, không cởi thì không chịu đi, mỗi lần đều là tôi cởi quần áo cho cậu, kéo xong lại mặc vào, mãi đến năm tuổi cậu mới bỏ được cái thói quen xấu này đó."

Dì Phù chững chạc đàng hoàng nói tiếp: "Còn nữa, đại thiếu gia, cậu khi còn bé bao quy đầu quá dài, mười hai tuổi đã phải làm phẫu thuật cắt bao quy đầu, khi đó điều kiện chữa bệnh không phát triển như bây giờ, hậu phẫu thì cậu phải nằm trên giường một tuần liền, còn không phải tôi bên cạnh chăm sóc cậu hay sao."

"Còn nữa, cậu..."

Dì Phù còn muốn đưa thêm ví dụ nữa, nhưng Tô Thương lại chịu không nổi, sắc mặt tối sầm lại, trực tiếp ngắt lời: "Dì Phù, dì đừng nói nữa, dì muốn ở thì cứ ở lại đi."

Đúng là hết cách mà.

Dì Phù bên cạnh mình hơn hai mươi năm rồi, quả thực là biết rất nhiều tai nạn xấu hổ của mình mà, mình còn không đồng ý thì chính mình sẽ bị bóc phốt sạch sẽ cho mà xem...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio