Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nói tóm lại, ông ta thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hôm nay đột nhiên khác thường như vậy, khác nào tự bán đứng chính mình chứ.”
“Nói có lý!”
Hạ Hầu Ấn cũng cảm thấy suy đoán của Đông Phương Diệu chính xác, sau đó hỏi: “Ông chủ Đông Phương, chúng ta phải làm như thế nào, báo cho Kiếm Thần đại nhân sao?”
“Không cần thiết.”
Đông Phương Diệu cười nói: “Ông ta có phải Nam Cung Dận chân chính hay không, cũng đều không liên quan gì đến chúng ta hết, quan tâm nhiều như vậy làm gì, mặc kệ ông ta thôi.”
“Ừm.”
Hạ Hầu Ấn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, không tiếp tục đề tài này nữa, mà nói: “Đông Phương, tôi cũng đi trước đây, trở về gia tộc Hạ Hầu, chờ mệnh lệnh của ông.”
Nói xong, Hạ Hầu Ấn nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
“Nam Cung Dận, âm dương song ngư… Haha, thứ này thú vị lắm.”
Nghĩ đến đây, Đông Phương Diệu gọi những người cổ lão cảnh giới Giả Đan của gia tộc Đông Phương, rời khỏi gia tộc Đông Phương, xuyên qua dãy núi trùng điệp.
...
Ngày thứ hai, liền có một tin truyền khắp thiên hạ.
Tin tức đại khái chính là, Nam Cung Dận của gia tộc Nam Cung, bị người đánh chết ở một nơi hoang dã, nghi ngờ là sự khiêu khích đến giới luyện võ, ngay lập tức khơi dậy lòng căm thù của giới cổ võ.
Đáng nhắc tới chính là, Nam Cung Dận bị giết, trên người không bị mất tài sản nào. Nhưng m dương song ngư, bảo vật của gia tộc Nam Cung ông ta mang theo bên cạnh lại không cánh mà bay.
...
Sau nửa tháng diễn ra hội nghị của Thập đại cổ tộc, dưới sự sắp xếp của Đông Phương Diệu, người tu chân và người luyện võ bắt đầu có một số xích mích nhỏ, lúc này vẫn chưa có động tĩnh quá lớn.
Nhưng hai tháng sau, chiến tranh giữa hai bên bùng nổ và ngày càng gay gắt, xảy ra trên diện rộng mà càng lúc lại càng kịch liệt.
Giới luyện võ vốn đã suy nhược từ lâu, bây giờ dù sao cũng chỉ vừa mới biến đổi thời gian gần đây, tất nhiên không phải đối thủ của Thập đại cổ tộc rồi, vì thế mà rất nhiều tông phái bị đánh thất bại, cực kỳ thê thảm.
Chỉ là Thập đại cổ tộc có hung tợn đến đâu, vẫn có một vài nơi mà bọn họ chưa bao giờ dám đặt chân đến.
Đầu tiên là vùng núi tế trời, Thái Sơn. Là thế lực hàng đầu người luyện võ, Đông Phương Diệu tự nhiên muốn dẫn người bắt lấy. Nhưng kia một ngày, dưới Thái Sơn đột nhiên xuất hiện một thân hình khổng lồ màu vàng kim, cho dù là Giả Đan lục chuyển vẫn không dám tới gần chút nào.
Nơi thứ hai là Lao Sơn giữa núi và biển. Sau khi cao thủ của mười đại cổ tộc xuất hiện ở Lao Sơn, lão giả nhìn qua nhỏ nhỏ gầy gầy kia lại không thủ hạ lưu tình, một chưởng chụp tới, giết chết mười tên tu chân cảnh giới Giả Đan.