Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này, Ngô Thanh Ảnh không phủ nhận, khẽ gật đầu một cái: "Quả thật cảnh giới Võ Thánh vô cùng huyền diệu, hệ thống luyện võ cổ đại cũng không tầm thường, không biết trong trận chiến ngày mai, tôi có thể đánh bại được thiếu gia Phong Khê kia không."
Sau khi lẩm bẩm một mình, Ngô Thanh Ảnh liền đưa mắt nhìn về phía những người luyện võ đến đây tìm nơi nương tựa.
Advertisement
Những người này nhìn thấy người đứng đầu giới luyện võ Ngô Thanh Ảnh nhìn mình thì vô cùng kích động, ngay sau đó đồng loạt hành lễ.
"Bái kiến Ngô tiền bối."
Advertisement
"Bái kiến Ngô tiền bối."
"Bái kiến Ngô tiền bối."
Hàng trăm hàng ngàn người như núi kêu biển gầm, thanh thế ngập trời.
"Ừm."
Ngô Thanh Ảnh khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Mọi người có thể đến núi Cửu Phong, tôi rất vui mừng, ít nhất đã chứng minh mọi người còn có sự nhiệt huyết, có cốt khí bất khuất, chứ không thần phục thế lực ngoại vực."
"Yên tâm đi, cho dù tôi có chết trong trận chiến ngày mai thì cũng sẽ đưa thiếu gia Phong Khê đi, cho núi Cửu Phong một sự bình yên!" Ngô Thanh Ảnh chậm rãi nói, nhưng sự hào hùng trong lời nói lại bay thẳng lên mây xanh.
"Ngô tiền bối tất thắng!"
"Ngô tiền bối tất thắng!"
"Ngô tiền bối tất thắng!"
Có người mở miệng trước tiên, sau đó đám người đều kích động phụ họa, trăm miệng một lời.
"Sau ngày mai, cũng không biết liệu sẽ có người đứng ra thay thế tôi bảo vệ giới luyện võ không, haizz."
Cuối cùng Ngô Thanh Ảnh thở dài một hơi, vẻ mặt buồn bã, bóng người lấp lóe rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
"Mọi người ở xa tới là khách, chắc đã đói lắm rồi, tôi đã sai người đi mua nguyên liệu nấu ăn, rất nhanh sẽ có đồ ăn cho mọi người."
Sau khi Ngô Thanh Ảnh đi, Thiên Niên Sát chắp tay nói: "Núi Cửu Phong không có nhiều phòng ở lắm, cho nên không thể mời mọi người ở lại được, chiêu đãi không chu đáo, xin hãy tha lỗi."
"Minh chủ khách khí rồi, lần này chúng tôi tới đã mang đến thêm phiền toái cho núi Cửu Phong, nào còn dám hy vọng xa vời tiến vào núi Cửu Phong."
"Không sai, là bởi vì chúng tôi đến tìm nơi nương tựa, thiếu gia Phong Khê mới coi núi Cửu Phong là thiên đường cuối cùng của giới luyện võ, bởi vậy mới đi khiêu chiến Ngô tiền bối, núi Cửu Phong không xua đuổi chúng tôi, chúng tôi đã rất biết ơn rồi."
"Cảm ơn núi Cửu Phong đã chăm sóc, nếu không sợ rằng chúng tôi đã bị mười cổ tộc hủy diệt, nếu may mắn tránh thoát kiếp nạn lần này, chắc chắn chúng tôi sẽ không quên ân tình của núi Cửu Phong."
...
Ngày hôm sau.
Gia tộc Nam Cung.