Chỉ những người lòng dạ nham hiểm, cố ý giả vờ là người yếu đuối để đối thủ sơ hở, từ đó nắm được cơ hội để đạt được mục đích cuối cùng.
“Đáng tiếc, hổ vẫn chỉ là hổ, không phải ai cũng có thể giả vờ được đâu.”
Advertisement
Phong Khê thiếu gia liên tục cười lạnh lùng, sau đó nhìn về phía Kiếm Thần, thản nhiên nói: “Kiếm Thần, chân nhân U Minh đã chết, tôi cũng đang cần một người trợ giúp, sau này anh cứ dốc hết sức phục vụ bên cạnh tôi đi.”
“Vâng.”
Advertisement
Kiếm Thần lễ phép trả lời, tuy không muốn, những vẫn phải đồng ý.
“Phong Khê đại nhân.”
Chính lúc này, có một bóng đen đột nhiên xuất hiện, quỳ xuống phía sau Phong Khê thiếu gia một cách rất cung kính.
“Ừm, có chuyện gì vậy?” Phong Khê thiếu gia hỏi.
“Tô Thương thế hệ sau của nhà họ Tô, đã đến núi Cửu Phong rồi, cách đây không lâu anh ta đã đánh bại một tên luyện võ cảnh giới võ tôn trên núi Cửu Phong.” Cái bóng đen này đáp.
“Tô Thương sao?
“Núi Cửu Phong á?”
“Ha ha ha!”
Phong Khê thiếu gia để lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Tô Thương ơi Tô Thương, anh tới thật đúng lúc, thiên đường thì anh không đi, mà cứ nhất quyết phải xông tới địa ngục thế.”
“Ngày mai giải quyết Ngô Thanh Ảnh xong, thì chính là ngày chết của anh, tôi muốn xem xem, anh giả heo ăn thịt hổ như thế nào.”
Phong Khê thiếu gia cười cười, sau đó lại dặn dò: “Tiếp tục quan sát núi Cửu Phong, không cho phép bất cứ người ngoài vào.”
Kiếm Thần, anh cũng đi đi, nếu như biểu hiện của anh khiến tôi hài lòng, có thể tôi sẽ giúp anh hồi phục lại cảnh giới nguyên anh đỉnh phong.”
Phong Khê thiếu gia nhìn về phía Kiếm Thần, khẽ cười nói: “Cho dù anh đã đặt chân đến nguyên anh đỉnh phong, nhưng vẫn có khoảng cách rất lớn với tôi.”
Trong lúc nói chuyện, Phong Khê thiếu gia đã thể hiện ra một sự uy nghi đáng kinh sợ, trông nháy mắt đã bao phủ hết hiện trường.
“Cái này... Dĩ nhiên…”
Sắc mặt Kiếm Thần bỗng thay đổi rất nhanh, trong lòng cảm thấy sợ hãi, sau một lúc mặt mày tái mét sợ hãi quỳ thụp xuống đất….