Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nhưng..."
Dường như Vương Phú Quý còn muốn nói gì đó, nhưng lại không tiện mở miệng, ấp a ấp úng.
"Lại nhưng cái gì, con không nên tự trách, cũng không cần phải xin lỗi, cánh tay là cha tự nguyện cho con, con cứ thoải mái dùng là được."
Advertisement
Tô Ma vui vẻ nói: "Cha biết con dùng cánh tay của cha, trong lòng rất áy náy, cảm thấy có lỗi với cha, con có thể nghĩ như vậy đã là một đứa bé rất tốt rồi..."
"Ờm, cha nuôi, cha hiểu nhầm rồi."
Advertisement
Đúng là Vương Phú Quý rất xấu hổ, cuối cùng lúng túng nói: "Ý con là con mất đi một cánh tay phải, kết quả lại nhận cánh tay trái của cha, thành ra cả hai tay đều là tay trái."
"Dù sao cha cũng đã đồng ý cho con một cánh tay rồi, không bằng đổi với con, đưa cánh tay phải của cha cho con, cha nuôi, có được không?"
???
Được hay không?
Sắc mặt Tô Ma tối sầm lại, ông đây giúp cho con một tay, mà con còn kén cá chọn canh ư?
"Vương Phú Quý."
Tô Ma hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nói: "Có lẽ con không biết về quá khứ của cha."
"Khoảng thời gian trước, khi cha còn chinh chiến ở ngoại vực, cha đã tự tay vặn đầu vô số người, không biết đã xé nát bao nhiêu kẻ địch, cha dùng máu của bọn họ để tắm, ăn tươi nuốt sống đối thủ, những việc như thế cũng chỉ những việc thông thường của cha mà thôi."
"Bởi vậy, cha đã nhận được một danh hiệu, những người ngoại vực đều gọi cha là... Huyết Ma."
Tô Ma lẩm bẩm nói: "Cơn giận của Huyết Ma, xác chết nằm dưới đất hơn trăm vạn, giết người như ngóe, tính tình thích giết chóc, đó là những thứ dùng để hình dung về cha."
Nói đến đây, Tô Ma nhìn về phía Vương Phú Quý, ông ta lộ ra một nụ cười hiền lành, giọng điệu bình thản hỏi: "Con nuôi, vừa nãy con nói cái gì cha không nghe rõ, con có thể nói lại lần nữa không?"
"Con..."
Vương Phú Quý bị dọa đến mức da đầu tê dại, anh ấy kìm lòng không đặng mà lùi về sau nửa bước, ngay sau đó cười nói: "Khụ khụ, cha nuôi, con nói giỡn với cha thôi."
"Cha nuôi quả thật là hung mãnh, cha thế mà giết chóc đến mức cao thủ ngoại vực cũng không hề có sức đánh trả luôn, không hổ là cha nuôi của con." Ngay sau đó, Vương Phú Quý nịnh nọt nói.
"Ha ha."
Tô Ma khẽ cười nói: "Con trai của cha, con đừng nói mấy lời thừa nữa, chúng ta xuất phát thôi."
"Cha nuôi, chúng ta đi đâu vậy?" Vương Phú Quý tò mò nói.