Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỗng nhiên!
Kinh Kha ngừng lại, ánh mắt nhìn về hướng ba giờ, lạnh lùng nói: "Là ai, cút ra đây ngay!"
Advertisement
Tô Thương, tới rồi.
Đỉnh tháp Hư Không của anh ấy, có hàng ngàn tia sáng chiếu xuống, tưởng rằng mọi hành động đều rất bí ẩn, nhưng ai ngờ, khi anh ấy vừa mới xuất hiện, đã bị ma tính của Kinh Kha phát hiện rồi.
Advertisement
“Tiền bối.”
Tô Thương bất chấp đến cùng, hai tay chắp lại hướng về phía Kinh Kha hành lễ chào hỏi, rồi thử hỏi chuyện: “Tôi là Tô Thương, hôm nay đến đây, tôi muốn làm ăn với tiền bối một vụ này.”
“Hả?”
Kinh Kha ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuyên qua mái tóc dài, liền thấy được khuôn mặt của Tô Thương, đột nhiên sợ hãi nói: “Ông, là ông à!”
“Tổ Long, năm đó ông, ức hiếp người quá đáng lắm, tôi bại dưới tay ông, người giết tôi cũng là ông, chính ông đã giam cầm tôi, ông đã giam tôi ở nơi tối tăm mù mịt không thấy được ánh mặt trời này mấy ngàn năm, khiến tôi khổ cực quá!”
Kinh Kha chăm chú nhìn Tô Thương, khuôn mặt hiện lên một cơn tức giận gào thét lên: “Tới đi Tổ Long, để tôi xem trăm ngàn năm qua, cậu có tiến bộ được chút nào không!”
Nói xong, Kinh Kha điên tiết lên lao thẳng về phía Tô Thương, xích sắt kêu rầm rầm chuyển động theo, bên trong lồng giam hiện lên tiếng ca chạm của kim loại.
Cũng không biết cái xích sắt nay làm bằng chất liệu gì, mà cứng chắc vô cùng, trông vậy mà lại nhốt được Kinh Kha ở cấp tiên đế.
Bây giờ.
Kinh Kha tuy mạnh, nhưng cũng không cách nào thoát khỏi xích sắt, đương nhiên sẽ không thể gây hại cho Tô Thương được.
“Đáng ghét, giết ông, Tổ Long, tôi phải giết ông!”
Kinh Kha không kìm chế được cơn giận, điên cuồng dùng sức kéo xích sắt, muốn thoát ra, nhưng đáng tiếc vẫn không thể thay đổi được gì.
“Tiền bối Kinh Kha.”
Tô Thương thấy vậy, miệng thì muốn giao tiếp với Kinh Kha, nhưng Kinh Kha đã nhập ma rồi, nên cứ điên điên khùng khùng, đến nỗi những lời Tô Thương nói đều như đàn gảy tai trâu vậy.
“Không được rồi, bản thân Kinh Kha đã mất đi ý thức, bây giờ y như một cái xác không hồn, không thể nào nói chuyện với mình được.”
Tô Thương tự lẩm bẩm: “Nếu muốn ông ta bình thường lại, tạm thời phải áp chế được ma tính trong người ông ta mới được, hoặc là có thể thử dùng chú Thanh Tâm một lần xem sao.”
chú Thanh Tâm.
Đây là một bí thuật của nhà Phật, bản chất của loại chú này cũng chẳng có công lực gì hết, nên khá vô bổ.
Công dụng duy nhất của loại chú này, chính là khiến người sử dụng nhanh chóng bình tĩnh lại ngay tức khắc, để tiến vào trạng thái tu luyện tốt hơn.
Kiếp trước của Tô Thương là Huyền Thiên tiên đế, đã từng suýt bị tẩu hỏa nhập ma, cũng may anh ấy gặp được một vị lão tăng, rồi tu luyện được chú Thanh Tâm, như thế mới khôi phục được được trạng thái thư thái như ban đầu.