Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sợ?
Tô Thương nghe những lời của Xích Hồng Nguyệt nói nhưng anh lại hoàn toàn không trả lời mà chỉ mỉm cười, dường như anh không thèm đếm xỉa gì đến Viêm Long tiên đế.
Advertisement
"Anh có thủ đoạn có thể git chết Viêm Long tiên đế sao?" Xích Hồng Nguyệt thấy vậy, trong mắt lập tức lộ ra tia nhìn khác thường.
Advertisement
"Hử?"
Tô Thương nhìn thẳng vào mắt Xích Hồng Nguyệt, mỉm cười nói: "Cô Hồng Nguyệt, cô rất muốn Viêm Long tiên đế chết sao?"
"Đúng!" Xích Hồng Nguyệt không hề giấu diếm, thành thực gật đầu, vẻ mặt tràn đầy oán hận đối với Viêm Long tiên đế.
"Vậy thì kỳ lạ rồi, anh ta không phải là cha ruột cô sao, sao cô lại hận anh ta như vậy, thậm chí còn muốn anh ta chết?"
Tô Thương khẽ híp mắt lại cười nói: "Lẽ nào cô muốn diễn kịch với tôi, muốn chụp mũ tôi để mật báo tin tức cho Viêm Long tiên đế biết sao?"
"Ha ha!"
"Tôi còn chưa vô vị đến mức đó đâu!"
Xích Hồng Nguyệt lườm Tô Thương, sau đó nói: "Chuyện của tôi và Viêm Long tiên đế khá phức tạp, một hai câu không thể nói rõ ràng được, tôi cũng lười kể cho một người ngoài như anh biết!"
"Tô Thương, vòng tay trữ đồ của tôi đưa cho anh rồi, câu hỏi lúc nãy tôi cũng đã trả lời rồi, anh có thể hỏi tôi hai câu nữa, nhanh hỏi đi, hỏi xong thì thả tôi ra!" Xích Hồng Nguyệt không nhịn được thúc giục nói.
"Thật không may, câu hỏi thứ hai của tôi chính là tại sao cô lại hận Viêm Long tiên đế như vậy."
Tô Thương cười đùa nói: "Cho nên, cô không muốn thì cũng phải kể cho tôi nghe."
"Anh!"
"Tôi còn biết rất nhiều bí mật, anh không hỏi, sao cứ hỏi cái này chứ?"
Xích Hồng Nguyệt nghiến răng nói: "Lẽ nào anh không muốn biết Viêm Long tiên đế tu luyện công pháp gì sao, bây giờ là đang ở cảnh giới gì rồi sao, hoặc là, tôi có thể nói cho anh biết nơi ông ấy tu luyện, nơi đó có rất nhiều tài nguyên tu luyện đấy."