Sau đó.
Tô Thương rời khỏi lồng giam dưới lòng đất, lại đến động băng ở cùng với Thiên Sơn Tuyết nửa giờ nữa, rồi mới rời đi.
Advertisement
Ra khỏi núi Cửu Phong, Tô Thương không chọn đi bộ, mà bảo một thanh niên khôi ngô tuấn tú của núi Cửu Phong, sắp xếp cho một chiếc máy bay trực thăng.
Vù vù vù.
Advertisement
Máy bay trực thăng chọc thủng bầu trời, bay thẳng lên trên tầng mây, xem như là một công cụ đi bộ, thật sự là quá thích hợp.
Cho dù là cảnh giới hóa thần, thì người tu chân bay trên không trung cũng cần tiêu hao linh khí, nhưng đi máy bay thì lại không như vậy.
Vào ban đêm, Tô Thương đã tới núi Côn Luân.
La thiên hỏa lò trận của núi Côn Luân, vẫn đang vận chuyển bình thường.
Trận pháp này là do Tô Thương bố trí, đương nhiên anh ấy có thể khống chế nó, rồi tiến thẳng vào núi Côn Luân.
Lúc này, Tô Kiền Khôn, Tô Thần Binh, và tất cả mọi người ở núi Côn Luân, đang nghỉ ngơi và tu luyện, nên không ai phát hiện ra Tô Thương đến.
Tô Thương cũng không quấy rầy bọn họ, thi triển thần thức, rất nhanh đã tìm được Tô Thanh Y.
Lúc này.
Ở trong một căn phòng nằm ở phía đông của núi Côn Luân, Tô Thanh Y đang nằm ở trên giường, biểu cảm vô cùng không ổn, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Ông ấy vốn là một nhận tài một thời, được Tô Vô Kỵ vô địch thiên hạ nhận làm đệ tử, danh tiếng lẫy lừng.
Từ đó trở đi, Tô Thanh Y lúc nào cũng mặc một bộ quần áo xanh, là nhân trung long phượng, từ trước đến nay không thua kém bất kì ai.
Câu trên có nghĩa là: rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường.
Nhưng bây giờ, ông ấy lại mất đi tứ chi, tu vi hàng trăm năm đã lụi tàn theo một mồi lửa, rồi biến thành một tên phế vật.
Thậm chí, ngay cả cuộc sống của Tô Thanh Y cũng thể tự mình gánh vác được, bên ngoài cửa có hai tên người hầu chuyên phụ trách chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày của ông ấy.
Điều này khiến cho Tô Thanh Y luôn hiếu thắng, cảm thấy rất khó chịu, nhiều lần đã nảy sinh ra ý nghĩ tự sát.