Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ khi Tô Thương rời khỏi Giang Bắc, đi về núi Võ Đang tham gia đại hội võ thuật đến nay, đều chưa có cơ hội gặp được Lý Nguyệt.
Tính toán thời gian cũng đã mất khoảng nửa năm rồi.
Bây giờ trở về Giang Bắc, Tô Thương tất nhiên muốn đi gặp Lý Nguyệt một lần, nhìn xem vợ mình bây giờ đang sống như thế nào.
Giờ này phút này.
Trang viên nhà họ Lý.
Lý Nguyệt vẫn đang tu luyện trong phòng, cô ngồi khoanh chân, cực kỳ chăm chú.
Từng tia từng sợi chân khí, vờn qua vờn lại xung quanh cô ấy, uy thế cực kỳ mạnh.
Nửa năm trước, Tô Thương sau khi biến đổi giới luyện võ thành công đã biếu tặng cho ho Lý Nguyệt một cái quyền tấn cấp, để cho cô ấy ngay lập tức một bước lên trời, đặt chân đến cảnh giới Võ tôn.
Có điều.
Lý Nguyệt cũng không biết cô ấy sở dĩ mạnh lên là nhờ công lao của Tô Thương, cô luôn không hiểu, chính mình vì sao lại trở nên cường đại như thế được.
Vì sợ gây sự chú ý, Lý Nguyệt cũng không bại lộ thực lực với bên ngoài, toàn bộ Giang Bắc, không ai biết cô ấy đã trở thành người luyện võ.
Nửa năm qua, Lý Nguyệt ẩn giấu thực lực, ở Giang Bắc đã làm rất nhiều chuyện tốt, đã để lại một danh xưng lừng lẫy.
Khoảng hơn năm tháng trước, khi đó Lý Nguyệt đã là người luyện võ cảnh giới Võ tôn rồi.