*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Nguyệt chần chờ vài giây, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Vậy được rồi, anh nhất định phải chú ý an toàn đấy!”
Tuy Lý Nguyệt không muốn lùi bước, nhưng Tô Thương đã nói như vậy rồi, nếu cô ấy không đi sẽ trở thành gánh nặng cho Tô thương.
Lý Nguyệt cảm nhận được, bản thân mình cũng như những người dân ở quán lẩu, khi đối mặt với ba người kia, căn bản là không có sức đánh trả lại.
Bất thình lình đánh lén, cũng không đánh lại được bọn họ, thế thì làm sao mà đánh trực tiếp được!
Cho dù Lý Nguyệt không biết cách mà Tô Thương nhắc tới là gì, nhưng cô ấy lựa chọn tin tưởng Tô Thương vô điều kiện!
“Ừm, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tô Thương nở một nụ cười tự tin, sau liền thu Lý Nguyệt vào trong tháp Hư Không, và ánh mắt anh dừng lại trên người Trương Thanh Thủy.
“Tô thiếu gia, tôi tin cậu!” Tô Thương còn chưa kịp mở miệng, thì Trương Thanh Thủy đã nói ra rồi.
“Ừm.”
Tô Thương khẽ gật đầu, rồi thu Trương Thanh Thủy vào trong tháp Hư Không.
Bây giờ, trong quán lẩu cũng chỉ còn lại mỗi Tô Thương và ba người bọn Phong Khê thiếu gia.
“Ha ha ha.”
Phong Khê thiếu gia thấy vậy, cười giễu cợt nói: “Tô Thương, kết thúc bãi chiến trường rồi, bây giờ có thể bước vào vấn đề chính được không đây?”
“Có sao nói vậy, Phong Khê thiếu gia, cảm ơn anh đã cho tôi thời gian, không ngăn cản tôi làm những điều này, nếu không đúng là sẽ gay thêm không ít phiền phức.” Tô Thương khẽ cười nói.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng là người có lòng riêng đấy.”
Phong Khê thiếu gia chăm chú nhìn Tô Thương, lạnh lùng cười nói: “Ví dụ, tôi cảm thấy vợ anh cũng được đấy, tôi rất thích.”
“Còn cô gái bên cạnh kia, tôi cũng có hứng thú, nói thật thì, tôi cũng không nỡ giết.”
Phong Khê thiếu gia liếc nhìn tháp Hư Không một cái, rồi nói tiếp: “Anh thu cô ấy vào tháp Hư Không, đúng là hợp ý tôi đấy, rất nhanh thôi tháp Hư Không và bọn họ, đều sẽ biến thành của tôi, ha ha ha!”
“Phong Khê, anh nói như vậy tôi lại không vui rồi đấy.”
Thự Công đứng bên cạnh như đang ghen bất mãn nói: “Anh chỉ gặp hai cô gái đó đúng một lần, mà đã động lòng rồi sao? Vậy trong lòng anh thì tôi là cái gì, lẽ nào anh quên chuyện xảy ra đêm đó giữa chúng ta rồi sao?”
Phong Khê thiếu gia nghe thấy vậy, liền để lộ ra một biểu cảm lúng túng, không hề mở miệng đáp lại.
Đêm hôm đó, bản thân anh ta uống nhiều quá.
Phong Khê thiếu gia, cũng không thích con trai, đương nhiên sẽ không có hứng thú gì tên Thự Công này.
Nhưng từng có một lần, đúng là anh ta đã uống quá nhiều, nên đã bị Thự Công chiếm tiện nghi thành công.
Ngày thứ hai Phong Khê thiếu gia tức giận, nhưng không dám thể hiện ra ngoài, dù gì thì Thự Công cũng có thực lực cao cường, là một trợ thủ đắc lực.