Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe đến câu nói này, mặt của Hàn Vân Hà lập tức ửng đỏ, có chút ngượng ngùng
Ngay sau đó,
Bà ấy nhìn về phía Lý Khuê Võ, nhỏ giọng nói: “Cái đồ quỷ, chúng ta đều là vợ chồng già với nhau rồi, còn bày vẽ làm gì chứ.”
Mua dây chuyền?
Loading...
Dây chuyền gì?
Không phải đều đã tiêu hết ở quán bar rồi sao?
Advertisement
Giờ này phút này Lý Khuê Võ vẫn còn chưa tỉnh mộng, sau khi phản ứng lại thì không nhịn được nhìn về phía Tô Thương, ánh mắt vô cùng tán thưởng.
Sau đó, Lý Khuê Võ lại nhìn về Hàn Vân Hà, khẽ cười nói: “Vân Hà, giữa vợ chồng với nhau, những niềm vui bất ngờ cũng nên có, nếu không thì tình cảm sẽ dần phai nhạt đi.”
“Đồ quỷ, ông cũng biết rõ đó chứ.”
Khuôn mặt ngọc của Hà Vân Hà ửng hồng, nhìn thẳng vào mắt của Lý Khuê Võ, sau đó hiếu kỳ nói: “Lấy dây chuyền ra đi, cho em xem hợp hay không hợp.”
“Ặc!”
Lý Khuê Võ trợn tròn mắt, ông ta lấy đâu ra dây chuyền chứ, lần này là xong đời rồi, thế là lại nhìn sang Tô Thương để mà cầu cứu.
“Mẹ vợ.”
Tô Thương sớm đã nghĩ ra cách đối phó rồi, thế là mỉm cười nói: “Cha vợ đối với mẹ vô cùng để tâm, sợi dây chuyền mà ông ấy mua là đặt hàng chế tạo riêng hơn nữa, còn có một giấy chứng nhận nữa là một người đàn ông cả đời chỉ có thể là một sợi mà thôi, cho nên sợi dây chuyền vẫn chưa lấy được, đợi khoảng ba, bốn hôm nữa thì có thể đi đến tiệm trang sức lấy rồi.”
“Thì ra là như vậy.”
Sau khi nghe Tô Thương giải thích xong, trong lòng Hàn Vân Hòa lại càng hạnh phúc, ánh mắt nhìn Lý Khuê Võ tràn đầy ấm áp: “Khuê Võ, lúc nãy là tôi quá hung dữ với ông rồi, tôi xin lỗi ông nhé.”
“Vợ à, bà khách sáo rồi.” Lý Khuê Võ cảm kích nhìn Tô Thương, sau đó cười nói: “Bà vì cái nhà này mà bỏ ra quá nhiều rồi, một sợi dây chuyền thôi mà, bà xứng đáng có được.”
“Ừm.”
Hàn Vân Hà khẽ gật đầu rồi sau đó nhìn Tô Thương ở bên cạnh và hỏi: “Tô Thương, con đến tìm Lý Nguyệt sao?”
“Dạ vâng, mẹ vợ, Lý Nguyệt ở đâu vậy?” Tô Thương cười hỏi.
“Nó ở trong phòng của nó, để mẹ sai người dẫn đường cho con, con đi nói chuyện với nó đi.” Hàn Vân Hà cười nói, bà ấy đã hoàn toàn công nhận Tô Thương rồi.
Tô Thương bây giờ, sau khi ăn thần thông đan, đã đạt đến hóa kình trung kỳ, thiên phú trác tuyệt, thực sự là một người con rể không tệ mà.
“Cảm ơn, mẹ vợ, để cha vợ dẫn con đi là được rồi, đừng làm phiền đến người làm nữa.” Tô Thương cười nói.
“Vậy không được, mẹ với cha vợ của con có chút chuyện cần phải bàn bạc với nhau.” Hàn Vân Hà ửng đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Đồ quỷ, chúng ta về phòng đi.”
“A, được, được, được.”
Lý Khuê Võ nhìn thấy biểu cảm của vợ mình, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của vợ, cười ha ha rồi đi theo Hàn Vân Hà rời khỏi phòng khách.
Cùng lúc đó, ông ấy cũng không quên quay đầu lại, ánh mắt nhìn Tô Thương thay cho lời nói cảm ơn.
“Hơn tuổi rồi mà còn có thể giày vò nhau được như vậy sao.”
Tô Thương mỉm cười, sau đó dưới sự dẫn đường của người làm, anh đi về phía phòng của Lý Nguyệt.
Khoảng mấy phút sau, thì Tô Thương đã đến bên ngoài phòng của Lý Nguyệt.
Tên người làm muốn gõ cửa nhưng mà lại bị Tô Thương ngăn lại.
“Không cần gõ cửa, anh đi trước đi, tôi tự mình bước vào là được rồi.” Tô Thương thản nhiên nói.
“Vâng, Tô đại thiếu gia.”
Tên người làm cung kính đáp lại, sau đó khom lưng rời đi nhanh chóng.
Tiếp theo đó.
Tô Thương dùng linh khí để mở khóa chống trộm, mà không hề kinh động đến người ở bên trong phòng, sau đó anh bước vào trong phòng.
Phòng của Lý Nguyệt tương đối lớn được trang trí theo phong cách màu hồng, còn có phòng tắm riêng nữa.
Tí tách tí tách.
Lúc này trong phòng tắm truyền tới tiếng nước rơi trên cơ thể.
“Vợ mình đang tắm.”
Tô Thương nở một nụ cười nham hiểm, sau đó ánh mắt nhìn về phía kính thủy tinh mờ ảo.
Qua lớp kính mờ có thể nhìn thấy rõ một bóng dáng người tuyệt đẹp.