Tô Dực Cân đứng ở xa cũng nở nụ cười, không nghĩ tới cô ấy còn có thể nhìn thấy cha mẹ thể hiện tình cảm, cảnh tượng để đời ấy nhỉ.
Có điều.
Cảnh tượng tình cảm này, đối với Tô Kiền Khôn cô đơn hơn phân nửa quãng đời mà nói thì rất không thân thiện, ông ấy đen mặt nói: "Được rồi, được rồi, hai con phải suy nghĩ đến cảm nhận của người già như cha chứ, đừng ôm nữa có được không."
Lời này vừa nói ra, Tô Thần Binh và Thạch Ngọc Yến nhất thời có chút xấu hổ, mặt hai người đều hơi phiếm hồng.
"Mẹ!"
Ngay sau đó, Tô Dực Cân chạy tới, thẳng tay kéo Tô Thần Binh ra, sau đó nhào vào ôm lấy Thạch Ngọc Yến.
"Con gái ngoan."
Thạch Ngọc Yến ôm chặt lấy Tô Dực Cân, hai mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "Chia xa năm năm, con đã thay đổi rất nhiều, mẹ cũng sắp không nhận ra con rồi!"
"Nữ đại thập bát biến* mà mẹ." Đầu Tô Dực Cân tựa vào vai Thạch Ngọc Yến.
*nữ đại thập bát biến: ngoại hình của người con gái thay đổi rất nhiều trong quá trình trưởng thành
"Đúng vậy, càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn." Thạch Ngọc Yến nhẹ nhàng cười nói.
** Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Ngọc Yến, sao con lại đột nhiên tới đây, có chuyện gì sao?"
Lúc này, Tô Kiền Khôn hỏi: "Hay, con muốn bước lên tinh không cổ lộ?"
"Quả thật con có chuyện, lại còn là chuyện quan trọng."
Thạch Ngọc Yến nghe nói như vậy, lập tức trở nên nghiêm túc, bà ấy nghiêm túc nói: "Con tới đây chủ yếu là muốn khuyên mọi người tiến vào tinh không cổ lộ, rời khỏi trái đất!"
Lời này vừa nói ra, biểu cảm của người nhà họ Tô đều thay đổi, rõ ràng ai nấy cũng đều không tình nguyện, chủ yếu là lo lắng cho Tô Thương.
Nhưng mà.
Thạch Ngọc Yến lại phân tích quan hệ lợi hại trong đó, khuyên bọn họ đến ngoại vực, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt.
Cuối cùng.
Thạch Hạo Hãn vỗ ván, quyết định để cho Tô Dực Cân từ tinh không cổ lộ đi ra ngoại vực, còn về phần những người khác của nhà họ Tô thì ở lại núi Côn Luân.
...
Kết cấu của thiên hạ, bởi vì linh khí thức tỉnh mà đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Nhưng trên toàn thế giới, có rất nhiều nơi đều có người không hành đi đâu cả, bọn họ kiên trì sứ mệnh của mình, muốn vào lúc được kêu gọi, sẽ khởi động trận pháp mà mình phụ trách.
...
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Bất tri bất giác đã đến ngày hôm sau.
trong cung điện, dưới núi Cửu Phong.
Tô Thương ở trong đã tu luyện năm tiếng trong cột ánh sáng, chuyển đổi thành thời gian của cột ánh sáng là khoảng một ngàn năm.
Một ngàn năm này, Tô Thương không ăn không uống, vẫn duy trì tư thế khoanh chân ngồi thiền.
Trong thời gian đó.
Anh đã tốn năm trăm năm để tìm hiểu làm thế nào mới dung hợp ký ức ba đời được, nhưng đáng tiếc anh lại không thu hoạch được gì.
Dung hợp ký ức ba đời, vốn dĩ không đầu không đuôi, cho nên Tô Thương không biết bắt đầu từ đâu.
Và đương nhiên.
Năm trăm năm này cũng không tính là lãng phí vô ích. Lúc trước Tô Thương đột phá quá nhanh, cho nên trong khoảng thời gian năm trăm năm này, cảnh giới của anh đã trở nên vô cùng vững chắc, đương nhiên những người có cảnh giới bằng anh, không ai có thể là đối thủ của anh.
Năm trăm năm sau, Tô Thương đã bắt đầu đi ngược lại với đạo trời, anh muốn phá vỡ Đế cảnh áp chế, tiến tới Đế Cảnh.
Chỉ khi anh trở thành vị Đế cảnh thứ hai của trái đất, khi đối mặt với Vương Dương Minh thì anh mới có sức mạnh so tài một trận.