Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đổng Văn Thắng tạm biệt Tô Thương xong, thì lái xe đến sân bay Giang Bắc đón tam trưởng lão Đinh Tắc.
Về phần Quách Ý và Tô Thương thì đi về lại biệt thự, yên tĩnh chờ đợi tam trưởng lão dâng đến cửa.
Loading...
Trong lúc đó, Quách Ý nhìn lại mặt đất chắc chắn mình không hề bị lóa mắt, cái xác của tứ trưởng lão đã thực sự biến mất.
Advertisement
"Thủ đoạn của đại thiếu gia thật phi thường mà, một cái xác chết rõ rành rành như vậy, mà trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi nữa rồi, tài năng như thần mà!"
Quách Ý cảm khái, đồng thời càng kiên định quyết tâm đi theo Tô Thương hơn, anh ta nhìn về Tô Thương với ánh mắt tràn đầy kính sợ.
Sau khi về đến phòng, Tô Thương nhìn đá năng lượng một chút, đại khái còn hơn một trăm viên.
Giữ lại hai mươi viên, để giúp Vương Phú Qúy trở thành người tu chân, mình còn có thể dùng hơn một trăm viên.
Bây giờ đã có Tụ Linh Trận gia cố, Tô Thương có thể lợi dụng một trăm viên đá năng lượng này cấp tốc đặt chân lên luyện khí tầng sáu.
Nói thật.
Tô Thương bây giờ tự cho là chỉ cần dựa vào Chỉ Xích Thiên Nhai thôi thì đã có thể xử đẹp địa tông sơ kỳ, nhưng nếu như gặp địa tông trung kỳ thì anh có chút không nắm chắc lắm.
Nhưng mà, từ biệt thự ven sông đến sân bay, đi đi về về cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Tô Thương tự tin, trong khoảng thời gian này đã đủ để tấn cấp lên luyện khí tầng sáu rồi.
Mặc dù anh chưa từng gặp qua địa tông trung kỳ, nhưng anh chắc chắn trung kỳ tuyệt đối không phải là đối thủ của mình.
Suy nghĩ như vậy, Tô Thương liền để đá năng lượng vào trong mắt trận pháp, khởi động Tụ Linh Trận, bắt đầu cấp tốc hấp thu đá năng lượng.
...
Đổng Văn Thắng tới sân bay Giang Bắc, nhìn quanh bốn phía để tìm tam trưởng lão Đinh Tắc.
Ông ta đã từng gặp tam trưởng lão, mặc dù không có giao lưu qua lại, nhưng vẫn nhớ rõ hình dáng của đối phương.
Rất nhanh, Đổng Văn Thắng trong biển người mênh mông đã nhìn thấy tam trưởng lão Đinh Tắc.
Ông ta không cao, tuổi tác còn lớn hơn so với tứ trưởng lão Lưu Vĩnh Húc, trên mặt và cánh tay đã đầy nốt đồi mồi của người già.
"Tam trưởng lão." Đổng Văn Thắng bước lên trước rồi cung kính nói.
"Ừm."