Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

chương 57: nhà họ nạp lan đáng chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gia tộc Nạp Lan, Nạp Lan Dịch!

Sau khi Tô Thương nói ra thân phận thì Lăng Hổ và Đỗ Tử Minh cùng liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều hiện lên sự kinh ngạc.

Tiếp theo đó.

Đỗ Tử Minh bước lên phía trước, nở một nụ cười rồi nói: "Nạp Lan thiếu gia, cậu không phải đang đùa với chúng tôi chứ, chúng tôi có hợp tác với nhà Nạp Lan của cậu mà."

Hợp tác?

Gia tộc Nạp Lan có hợp tác với người nước D?

Tô Thương híp mắt lại, không ngờ lại phát hiện ra một bí mật to lớn như vậy.

Nước D và nước Hoa là hai nước liền kề nhau, thường xuyên xảy ra chiến tranh.

Sở dĩ Tô Kiền Khôn luôn trấn giữ ở biên cương là vì muốn phòng ngừa sự xâm lấn của nước D.

Nhà họ Nạp Lan vậy mà lại cấu kết với nước D, cái này là thông đồng với kẻ địch phản nước mà.

Nhà họ Tô bắt đầu từ Tô Kiền Khôn cho đến Tô Thần Binh, rồi lại tới Tô Cân Dực, người nào cũng là vì nước mà xông pha cống hiến, và bên trong con người của Tô Thương thực chất cũng đầy lòng yêu nước.

Bởi vậy sau khi biết được gia tộc Nạp Lan hợp tác với người nước D thì trong mắt của Tô Thương hiện lên sát ý vô cùng lạnh lẽo.

"Nạp Lan Dịch đúng không, tôi có nghe nói đến, cậu là nhị thiếu gia nhà họ Nạp Lan."

Lúc này, Lăng Hổ ở bên cạnh thản nhiên nói: "Lời nói vừa rồi của cậu, không khác gì đang khiêu khích tôi, vốn nên giết không tha nhưng nể mặt người em trai thứ ba của cậu, tôi tha cho cậu một mạng."

Đỗ Tử Minh nói thêm: "Nạp Lan thiếu gia, còn không mau đi đi, tối nay chúng tôi xem như chưa xảy ra chuyện gì."

"Ha ha!"

Tô Thương cười nhạo liên tục, sau đó mặt mũi lại tràn đầy nghiêm túc nói: "Tôi không đi!"

"Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi, bọn họ bán nước của mình, tôi thì không thể!"

Tô Thương dùng giọng nói của Nạp Lan Dịch để nói: "Đụng chạm vào người nước Hoa của tôi thì xa đến đâu cũng giết, tối hôm nay các người ai cũng đừng hòng chạy thoát!"

"Hừ, không biết tốt xấu!"

Lăng Hổ không kiềm cơn tức giận nữa, trầm mặt nói: "Nạp Lan Dịch, nếu như cậu đã muốn chết thì tôi tác thành cho cậu!"

Vừa nói dứt lời, Lăng Hổ liền phất cái tay, ra hiệu cho người của mình xử lý Nạp Lan Dịch.

"Đến vừa đúng lúc, ông đây sẽ dùng thực lực nói cho tụi mày biết, lãnh thổ của nước Hoa không thể xâm phạm!"

Tô Thương dõng dạc nói, sau đó, ánh mắt run lên, không hề sợ hãi lao thẳng ra.

Phịch Phịch Phịch!

Một vài âm thanh vừa vang lên thì ở hiện trường nhiều hơn năm thi thể người nước D đổ gục xuống, toàn bộ đều bị một chưởng đánh cho vỡ tim.

Mấy người này, chẳng qua chỉ là Hóa Kình trung kỳ, mặc dù có mạnh nhưng cũng chỉ có thể ngang ngửa với Tiêu Đình mà thôi, còn đối diện với Tô Thương mà nói thì bọn họ không hề có chút sức lực chống trả nào.

Lăng Hổ và Đỗ Tử Minh nhìn thấy cảnh tượng này nhất thời sắc mặt nghiêm nghị lại cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tô Thương.

"Cậu...Cậu là Hóa Kình đỉnh phong?"

Trong đó, Lăng Hổ khiếp sợ nói: "Không ngờ nhị thiếu gia nhà họ Nạp Lan vậy mà lại là một cao thủ, ha ha, nhà Nạp Lan ẩn giấu thật thâm sâu mà, nói đi, có phải là Nạp Lan Minh Triết sai cậu qua đây để cướp Hồng Liên Đao phải không?"

"Hồng Liên Đao? Hồng Liên Đao gì chứ, tôi không hiểu anh đang nói gì." Tô Thương nửa thật nửa giả nói.

"Ha ha, đừng giả bộ nữa!"

Lăng Hổ cười lạnh nói: "Lần này tôi dẫn người đến Giang Bắc nước Hoa chính là vì muốn tìm vật quý báu Hồng Liên Đào của nước D."

"Thanh đao này mấy trăm năm trước bị một vị cao thủ cao cường đem đến nước Hoa, gần đây chúng tôi điều tra ra, Hồng Liên Đao đã được chôn cùng với cao thủ cao cường đó ở Đông Sơn Giang Bắc."

"Chúng tôi sử dụng hết mọi thủ đoạn mới tìm được vị trí của huyệt mộ này, tối nay thì có thể lấy được Hồng Liên Đao rồi, kết quả ngay lúc này cậu lại xuất hiện."

Lăng Hổ vẻ mặt âm trầm nói: "Nạp Lan Dịch, cậu dám nói cậu không phải là đến cướp Hồng Liên Đao sao?"

Thì ra là như thế.

Tô Thương như bừng tỉnh ngộ ra, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, thầm chấp nhận suy đoán của Lăng Hổ: "Ha ha, xem như anh thông minh, nếu như đã bị anh vạch trần thì tôi cũng không giả bộ nữa, dù sao đêm nay các anh không một ai đừng hòng chạy thoát!"

"Hừ, nhà họ Nạp Lan bằng mặt không bằng lòng, chỗ dựa này chúng ta xem như kết thúc rồi!"

Lăng Hổ nhìn chăm chú Tô Thương, rồi cười gằn nói: "Cũng may tôi sớm đã có phòng bị, chỉ biểu hiện ra thực lực Hóa Kình Hậu Kỳ, từ đó đã lừa gạt được Nạp Lan Minh Triết, cho nên anh ta mới sai cậu một mình tới đây, ý đồ giết hết chúng tôi rồi cướp đi Hồng Liên Đao."

"Nhưng mà đáng tiếc, thực lực thật sự của tôi là Hóa Kình đỉnh phong, Nạp Lan Dịch, đêm nay tôi sẽ giết chết cậu rồi sau đó sẽ tính sổ với nhà họ Nạp Lan!"

Nói xong, Lăng Hổ xông lên tấn công trước, chân khí xung quanh cơ thể bắt đồng phun trào.

Mặc dù cùng là Hóa Kình đỉnh phong nhưng mà thực lực của Lăng Hổ lại yếu hơn so với Tiếu Diện Phật một chút.

Tô Thương có thể một chiêu giết chết Tiếu Diện Phật thì đương nhiên cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại được Lăng Hổ.

Nhưng mà, Tô Thương hoàn toàn không làm như vậy, mà lại giả bộ như là thực lực ngang bằng với Lăng Hổ.

Bởi vì, bây giờ anh không chỉ là muốn gây thù chuốc oán cho Nạp Lan Dịch, mà anh còn muốn cắt đứt luôn quan hệ của nhà họ Nạp Lan với nước D.

Mà muốn làm được như vậy thì chắc chắn không thể giết hết người nước D còn lại ở hiện trường, nếu không thì sẽ không có ai báo tin nữa, như vậy thì việc châm ngòi này cũng không có ý nghĩa gì.

Nếu như nhanh chóng giết chết người mạnh nhất là Lăng Hổ vậy thì những người khác cũng không tiện mà thả đi, cho dù là có thả đi thì bọn họ cũng sẽ nghi ngờ, bởi vì theo như bọn họ nghĩ, Nạp Lan dịch là người có năng lực giết sạch bọn họ, vậy thì tại sao lại để bọn họ đi chứ?

Nói đơn giản một chút, Tô Thương chính là muốn để cho những người nước D còn lại có một cơ hội trốn thoát hợp lý.

"Ha ha, thực lực của anh quả thật không yếu nhưng muốn so với tôi thì còn cách xa một chút, trong vòng một trăm chiêu tôi chắc chắn sẽ đánh bại anh!"

Lúc này, Tô Thương khẽ mỉm cười, anh bộc lộ hết thực lực của mình, anh muốn trấn áp Lăng Hổ một chút, để cho Lăng Hổ biết, cho dù là tất cả người áo đen có mặt ở đây liên kết lại với nhau cũng sẽ không đánh thắng được anh.

Cứ như vậy, Lăng Hổ mới sinh ra ý nghĩ muốn chạy trốn.

Đúng như dự đoán.

Lăng Hổ cảm nhận được thực lực của đối phương mạnh hơn mình một chút thì sắc mặt vô cùng khó coi, vừa đối phó với Tô Thương vừa dặn dò: "Đỗ Tử Minh, cậu đem người chạy đi!"

"Anh Hổ, không phải chỉ có mình Nạp Lan Dịch thôi sao, chúng ta cùng lên, đánh chết cậu ta!" Đỗ Tử Minh nóng lòng nói.

"Không được, thực lực của Nạp Lan Dịch khá mạnh, các cậu lên cũng chỉ tìm con đường chết thôi." Lăng Hổ nói: "Tôi có thể cầm chân cậu ta lại, đợi sau khi các cậu chạy đi rồi, tôi sẽ trốn chạy sau."

"A, anh Hổ, chúng tôi đều đi rồi thì Hồng Liền Đao phải làm sao đây?" Đỗ Tử Minh nghiến răng nói.

Lúc này, Tô Thương xen vào nói: "Ha ha, còn mơ tưởng tới Hồng Liên Đao sao, thật không biết sống chết, tôi nói cho đám chó ngu nước D các anh biết, Hồng Liên Đao là của nhà họ Nạp Lan chúng tôi, các anh đừng mơ mộng hão huyền!"

"Đáng chết!" Đỗ Tử Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đỗ Tử Minh, đừng kích động, cậu mau mang người chạy đi, còn Hồng Liên Đao..."

Lăng Hổ cố nén cơn giận, oán hận nói: "Thì cứ để Nạp Lan Dịch lấy đi trước đi, sau đó trở về báo cáo với đội trưởng, tìm đến tận nhà để đòi, chỉ là một nhà họ Nạp Lan nhỏ nhoi, một mình đội trưởng cũng có thể nghiền nát được, món nợ này phải thanh toán sạch hết!"

"Được!"

Đỗ Tử Minh không do dự nữa, lập tức dẫn theo ba người tung người rời khỏi.

"Không được đi, đứng lại cho tôi!"

Nạp Lan Dịch muốn đuổi theo, kết quả là bị Lăng Hổ chặn lại, nhất thời thẹn quá hóa giận nói: "Đáng chết, đuổi không kịp nữa rồi, lần này rắc rối rồi, về đến nhà chắc chắn sẽ bị trừng phạt."

"Nạp Lan Dịch, xem như hôm nay cậu tự biết mình, nhà nạp Lan các cậu gây ra chuyện lớn rồi, bây giờ cậu nhanh rời đi, rồi đưa Hồng Liên Đao ra thì tất cả vẫn còn kịp!" Lăng Hổ uy hiếp nói.

Tô Thương lại chỉ khẽ cười, sau khi xác định được Đỗ Tử Minh đã đem người cao chạy xa bay rồi thì anh không còn chút do dự nào nữa, trực tiếp phóng ra một quả cầu nước đánh chết Lăng Hổ.

"Ặc..."

Mặt mũi Lăng Hổ nhất thời tràn đầy kinh ngạc, cả người ngã thẳng đờ ra mặt đất, hai mắt trừng to ra, chết không nhắm mắt.

Tô Thương liếc nhìn Lăng Hổ rồi nhíu mày cười nói: "Ha ha, tôi chỉ diễn kịch mà thôi, anh còn tưởng là thật sao?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio