Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái quái gì vậy.
Vậy phải xem, ông có bao nhiêu đã chứ, tôi dù sao cũng chỉ muốn lừa ông một trận mà thôi.
Tô Thương trong lòng cười lạnh, ngoài mặt thì hỏi: "Tiền bối, trong kho báu kia của ông, có khoảng bao nhiêu viên đá năng lượng?"
Advertisement
"Khoảng hai ngàn viên."
Đoan Mộc Lưu hỏi tiếp: "Đủ dùng không, có phải quá ít rồi, nếu không đủ thì tôi có thể cho thị vệ nước D, đi sưu tập tiếp, toàn bộ nước D đều thuộc về nhà họ Đoan Mộc, tôi muốn cái gì, đều có thể có được hết.”
Hai ngàn viên?
Cái này đâu chỉ là đủ dùng đâu, đơn giản là quá nhiều rồi đó biết không hả.
Hai, ba mươi viên đá năng lượng thì có thể giải quyết sự việc rồi, ông lại tăng lên gấp trăm lần.
Ha ha ha, lần này kiếm được không ít lời rồi đây!
Tô Thương trong lòng vui sướng, ngoài miệng lại hỏi: "Cái này.. Quả thật có chút ít, nhưng miễn cưỡng vẫn đủ."
"Vậy là tốt rồi."
Đoan Mộc Lưu gật đầu, sau đó cười nói: "Đi thôi, Tô thiếu gia, đi theo tôi đến kho báu dưới đất nơi Cung thành, nơi đó có bảo vệ nghiêm ngặt, khá an toàn, cũng phù hợp để tu luyện."
"Được."
Tô Thương đồng ý, trong lòng có chút đắc ý.
Lần này đi không chỉ có thể hủy hoại Đoan Mộc Lưu, còn có thể thu hoạch được hai ngàn viên đá năng lượng, chuyến đi này thật không tệ nha.
"Tô thiếu gia."
Lúc này, Đoan Mộc Lưu tràn đầy cảm động nhìn Tô Thương.
Trong mắt ông ta, Tô Thương đơn giản là quá tốt, không chỉ có truyền thụ phương pháp tu luyện của chính mình, còn muốn hướng dẫn mình tu luyện, để mình khỏi đi lòng vòng.
Giờ phút này, Đoan Mộc Lưu thậm chí cảm thấy Tô Thương chính là anh em cũ của mình, chính là người nhà của mình.
Nghĩ lại trước đó, chính mình đã truy sát Tô thiếu gia mười mấy tiếng, còn đánh bị thương Tô thiếu gia, Đoan Mộc Lưu liền cảm thấy cực kỳ áy náy.
Thế là, hai cánh tay đặt trên vai Tô Thương, biểu cảm vừa quấn quýt vừa phức tạp.
Hả?
Có ý gì chứ?
Chẳng lẽ ông ta nhìn ra cái gì rồi hả?
Trong lòng Tô Thương có chút hồi hộp, miễn cưỡng cười đùa nói: "Tiền... Tiền bối, sao vậy?"
"Cảm ơn!"