Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thu thập vật tư.” Tô Thương thành thật đáp lại.
“Ớ, nhưng đây là đồ của vị cao thủ Thần tông của nước D kia cơ mà.”
“Nhưng bây giờ chúng là của cha rồi.”
Advertisement
Tô Thương để lộ một nụ cười, động tác trên tay không dừng lại, rất nhanh sau đó thu hết toàn bộ vật tư ở tầng hai vào trong vòng lưu trữ.
“Mẹ kiếp, cha thật trâu bò, thì ra cha mới thực sự là kẻ cướp!”
Khuôn mặt Tô Tinh Hà đầy vẻ sùng bái nói: “Người ta nói con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, xem ra con còn phải học tập cha nhiều hơn mới được, không thể làm cha mất mặt được.”
“?”
Tô Thương lại giơ tay lên búng lên trán Tô Tinh Hà một cái, có chút chột dạ nói: “Gì mà kẻ cướp chứ, con không biết thì đừng có nói linh tinh.”
“Được, được rồi mà, cha à, cha yên tâm, chuyện cha cướp đồ này con chắc chắn sẽ không nói cho ai biết đâu.” Tô Tinh Hà nhỏ giọng nói, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
“Tên nhóc thối này.”
Tô Thương nhìn Tô Tinh Hà rồi lại thấy đau đầu, đơn giả là không thèm để ý đến cậu bé nữa.
Sau đó.
Tô Thương đưa con trai tới tầng thứ nhất của bảo khố.
“Oa!”
“Nhiều vàng bạc châu báu thật đó!”
Tô Tinh Hà nhìn khắp tầng bảo khố tràn ngập cảm giác giàu sang, nhất thời hai mắt cậu bé sáng bừng lên, phấn khởi nói: “Ha ha ha, cha à, chuyến lần này cha chơi lớn rồi, chúng ta phát tài rồi, sau này không cần lo lắng chuyện ăn uống nữa!”
Tô Thương không thèm để ý đến cậu bé, anh nhanh chóng thu thập hết vàng bạc châu báu ở tầng thứ nhất.
Mấy thứ này đối với Tô Thương hiện giờ vẫn còn một chút tác dụng.
Anh không thích phải mang ơn người khác, nếu có đống của cải này thì thật ra anh có thể tới chợ Đen Cửu Môn mua dược liệu cần thiết cho việc tu luyện, nếu cứ lấy không hoài cũng rất ngại.
“Cha à, cha thật sự mạnh quá đi mất. Bảo sao lúc trước cha biết chuyện con đi cướp bóc thì nghiêm khắc dạy dỗ con nhừ đòn, thì ra là do cha cảm thấy con cướp quá ít à.”
Tô Tinh Hà kích động nói: “Đúng là cha vẫn lợi hại nhất, trực tiếp đến cướp bảo khố của nước D, đây là tài sản mà cả nước người ta tích lũy suốt hai, ba trăm năm, hôm nay để cha một mình nuốt sạch, đúng là trâu bò pro max mà!”
“Nhưng cha à, cha cứ nhìn đi, sau này chắc chắn con sẽ còn giỏi hơn cha, làm rạng danh dòng họ, phát triển sự nghiệp cướp bóc rực…”
“Im miệng.”
Tô Thương đen mặt, trực tiếp ký vào đầu Tô Tinh Hà một cái.
“A.”