Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Thương nghiến răng nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái thằng ranh con, quá nghịch ngợm rồi, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện tìm vợ bé, mấy ngày trước còn phạm tội nữa, thật tức chết anh mà."
"Hi hi."
Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, nhịn không được cười mà nói: "Tô Thương, mấy năm nay đều là em đang chăm sóc hai đứa nó, cũng nên để anh nhức đầu rồi nhỉ."
"Tuyết Nhi, vất vả cho em rồi, nhưng em yên tâm đi, từ nay về sau, Tinh Hà và Du Du, đã có cha rồi."
Tô Thương hứa hẹn: "Anh cam kết, sẽ nuôi dưỡng hai đứa nó thành người, dạy cho bọn nó đạo lý làm người, em không cần khổ cực vậy nữa."
"Còn nữa. chờ anh xử lý chuyện riêng của mình xong đã, rồi đi núi Cửu Phong, phía nam tỉnh An Huy đưa em về Giang Bắc, chúng ta sẽ sống vui vẻ bên nhau." Tô Thương nhẹ nhàng nói.
"Đưa em về Giang Bắc..."
Thiên Sơn Tuyết nghe nói như thế, sừng sỡ một lúc, sau đó lắc lắc đầu nói: "Tô Thương, chuyện này, để sau hãy nói đi, bây giờ không thích hợp."
"Sao vậy Tuyết Nhi, em yên tâm đi, chỉ cần là chuyện anh muốn làm, không ai có thể ngăn cản được!" Tô Thương giọng điệu kiên định nói.
"Không phải lúc này."
Thiên Sơn Tuyết từ chối thêm lần nữa, sau đó nhớ đến Lý Nguyệt, liền hỏi: "Tô Thương, Lý Nguyệt, cô ấy...cô ấy còn giận em không?"
"Không."
Tô Thương nói như thật: "Lý Nguyệt đã sớm quên chuyện đó, cô ấy cũng chấp nhận Du Du và Tinh Hà rồi, hơn nữa còn nhiều lần nhắc đến chuyện để anh đưa em về bên cạnh nữ đó."
"Ngay vừa nãy, Lý Nguyệt còn nói với anh, để anh nhanh chóng đưa em về."
Tô Thương tiếp tục nói: "Tuyết Nhi, em đừng suy nghĩ quá nhiều, Lý Nguyệt là cô gái hiểu chuyện."
"Ừm."
Thiên Sơn Tuyết rung động, đáy mắt có chút nước mắt lập lòe, muốn khóc: "Lúc trước cô ấy xem em là bạn thân tốt nhất, em lại làm chuyện có lỗi với cô ấy, cùng anh..."
"Không ngờ, Lý Nguyệt lại không quan tâm đến những chuyện trước kia, mà lựa chọn tha thứ cho em."
Thiên Sơn Tuyết nói tiếp: "Có điều, Tô Thương, bây giờ em thật sự không thể trở về Giang Bắc được, em phải tiếp tục ở lại núi Cửu Phong."
"Bây giờ, em là minh chủ của liên minh Cửu Môn, ghánh nặng trên vai, em không thể tùy tiện buông xuống được."
Tô Thương nghe được lời giải thích này, nhất thời trầm mặc, nhưng cũng không tiếp tục nữa.
"Tô Thương, em còn có một câu hỏi cuối cùng."
Lúc này, Thiên Sơn Tuyết đột nhiên nói: "Em thấy trên danh sách ở đại hội võ của trăm tông phái, nhìn thấy Dược Vương Điện phái ra thanh niên tuấn tài, tên là Tô Huyền Thiên, là anh sao?"