Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy Tô Thương nghiêm túc như vậy, Thục Phân chỉ đành gật đầu, nhanh chóng mặc áo quần vào.
Thục Phân lúc này, mặc một bộ đồng phục y tá, trên đầu còn đội một cái nón.
Dáng người của cô ấy thon thả, yểu điệu, chiếc váy này vô cùng hoàn hảo với cơ thể cô ấy.
Lại thêm chiếc đuôi bồng bềnh lò ra ở phía sau, lắc lư qua lại, càng tăng thêm phong cách.
Đẹp.
Cái thứ này quá hấp dẫn rồi, thật dễ khiến người ta mắc sai lầm mà.
Khó trách mấy lão quái vật ở Huyền Thiên Tiên Vực đều thích nuôi một con Hồ tiên, cái thứ này ai mà cưỡng lại được chứ?
Tô Thương nhìn Thục Phân không chớp mắt, may mà anh còn có định lực, nếu không mười tháng sau, Thục Phân chắc chắn sẽ có con mất rồi.
“Cậu chủ, tôi có đẹp không?”
Thục Phân uốn éo thân người, hai bàn tay nhỏ nhắn đặt lên hai má, làm một hành động vô cùng đáng yêu.
“Ừm.”
“Rất đẹp.”
Tô Thương gật đầu, sau đó lại nhìn sang cái đuôi của Thục Phân, nghi hoặc nói: “Thục Phân, sao đuôi của cô vẫn còn vậy, không thể thu lại sao?”
“Có thể chứ.”
“Nhưng tôi không muốn mà.”
Thục Phân nũng nịu cười nói: “Đuôi, không chỉ dùng để gãi ngứa thôi đâu.”
“Khụ.”
Tô Thương nhớ đến chuyện xảy ra lúc sáng, anh cảm thấy khá ngượng ngùng, thế là giả bộ ho khan một tiếng, sau đó hỏi: “Lẽ nào đuôi của cô còn có tác dụng gì sao?”
“Ừa.”
Thục Phân cười nói: “Cửu vĩ hồ chúng tôi, có chín cái đuôi, cái đuôi đối với chúng tôi mà nói, vô cùng quan trọng, có thể dùng để thu hút người khác phái, vì vậy tôi mới giữ một cái đuôi lại, cậu chủ, anh có hài lòng với cái đuôi của tôi không?”
“Hài…hài lòng.”
Tô Thương sờ sống mũi, sau đó nói: “Nhưng mà, cô vẫn nên thu cái đuôi của mình lại đi, ngày mai tôi đưa cô ra ngoài chơi, cô tốt nhất vẫn nên làm sao nhìn giống với con người, tránh gây ra những phiền phức không đáng có.”
“Lệnh của cậu chủ, tôi nhất định sẽ làm theo.”