Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Theo tin tức mà tôi nhận được, điện chủ mới của Dược Vương Điện Tô Thương, có thể giết Thần tông, còn có, Trương Trọng Ngu từng là thánh thủ của kinh đô, cũng chưa chết, hiện giờ cũng là cảnh giới Thần tông, nói cách khác, Dược Vương điện có hai vị thần tông.”
“Một khi đã như vậy, vẫn là thôi đi, báo thù là chuyện nhỏ, trận khiêu chiến danh sơn mới là chuyện lớn, hết thảy lấy nhập chủ danh sơn dẫn đầu, huống hồ, chúng ta và Cổ Hồng Nguyệt, chỉ là quan hệ hợp tác, giao tình cũng không sâu.”
Advertisement
“Không tồi, bà ta chết vừa đúng lúc, đợi đến khi nhập chủ danh sơn, sẽ ít đi một người chia tài nguyên.”
Tam Đỗng Kiều dư lại hai vị động chủ, thương thảo một phen, cuối cùng quyết định không báo thù nữa.
Nhưng cái tên Tô Thương, bọn họ xem như nhớ kỹ rồi, nếu có cơ hội, có thể giết liền giết.
Advertisement
……
Nhoáng cái trời đã tối rồi, trăng sáng trên cao.
Cả buổi chiều, Tô Thương và Vương Phú Quý đều ngồi trong phòng luyện chế linh kiếm, bây giờ cuối cùng cũng sắp thành công rồi.
“Vương đại thiếu, mọi thứ đã chuẩn bị xong, để gia tăng độ dung hợp của cậu với linh kiếm, bước cuối cùng giao cho cậu đấy.” Lúc này, Tô Thương nói.
Vương Phú Quý vội vàng hỏi: “Tô đại thiếu, tôi nên làm thế nào đây, cậu cứ việc nói.”
“Ừm, trong đầu cậu phải tượng tượng hình dáng thanh kiếm, hiện tại mọi tài liệu đều đã chuẩn bị ổn thoả hết rồi, cậu muốn biến nó thành hình dáng thế nào, nó sẽ biến thành hình dáng đó.”
Tô Thương nhắc nhở: “Cậu là Thái Ly kiếm thể, chỉ có thể dùng kiếm, mau tưởng tượng hình dạng kiếm cậu muốn đi.”
“Được!”
Vương Phú Quý không do dự, nói một tiếng đồng ý, sau đó nhắm hai mắt lại.
Còn Tô Thương, anh ấy thu tâm thần lại, bước cuối cùng rất đơn giản, cứ giao cho Vương Phú Quý là được.
Vù vù.
Lúc này, giữa không trung, tài liệu luyện khí lơ lửng, phát ra kim quang lộng lẫy.
Dưới sự điều khiển suy nghĩ của Vương Phú Quý, tài liệu luyện khí dần ngưng tụ, bắt đầu có hình dạng.
Tô Thương mắt không chớp nhìn giữa không trung, mới đầu còn cảm thấy hình dạng kim quang có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ý lắm.
Sau khi kim quang tan đi, Tô Thương trợn tròn mắt, trợn mắt há hốc mồm, sau khi phản ứng lại, nhịn không được chửi ầm lên.
“Mẹ nó!”
“Ông đây dùng một buổi trưa, tiêu hao nhiều tài liệu luyện khí trân quý như vậy, kết quả lại luyện chế ra một cái…… suo…… Kèn suona?”
Tô Thương nhìn kỹ mấy lần, mẹ nó chứ, đồ vật lơ lửng giữa không trung, thì cmn lại chính là cái kèn.
"Vương Phú Quý!"
"Cái thứ đại ngu ngốc nhà cậu!"