Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Con không biết, con bỏ nhà đi được mười mấy ngày rồi mà."
Tô Tinh Hà lắc đầu, sau đó mừng rỡ nói: "Cha, đi thôi, tính lại thì ngày mai đại hội võ thuật bắt đầu rồi, chúng ta phải đi nhanh thôi mới kịp!"
Advertisement
"Ừm, nhưng mà, sao con vui mừng quá vậy?" Tô Thương nghi ngờ hỏi.
"Hi hi, cha, cha là siêu cấp xã hội đen, đến Võ đang rồi chắc chắn cha sẽ không ở yên đâu, thế nào cha cũng quậy banh lên cho mà xem, nói không chừng cha còn tẩy trần cả Võ đang nữa ấy chứ."
Tô Tinh Hà kích động nói: "Con buồn chán, ngứa tay ngứa chân mấy ngày nay rồi, cuối cùng cũng có chuyện kch thích để làm rồi."
Advertisement
"Con nghĩ kỹ rồi, chúng ta đi đến tẩy kiếp Võ đang trước, rồi đến cướp núi Bồ Đề, vùng đất tế trời, cướp sạch hết toàn bộ bảo bối của các đại môn phái trong giới luyện võ, ha ha!"
"Cha, cha yên tâm đi, con đảm bảo sẽ là trợ thủ đắc lực nhất cho cha, cha cứ cướp, con còn sẽ vào túi hết tất cả, lấy hết toàn bộ đồ tốt đi!" Nhắc đến làm xã hội đen, biểu cảm của Tô Tinh Hà liền thay đổi hoàn toàn, vô cùng hưng phấn.
Tô Thương nghe thấy vậy, liền giơ tay ra gõ lên đầu Tô Tinh Hà một cái, đen sầm mặt lại nói: "Thằng nhãi con, con cướp đi bảo bối của ông bội, con tốt nhất là ngoan ngoãn cho cha, nếu không đừng trách cha không khách sáo."
“Haizzz!”
Tô Tinh Hà ôm đầu, để lộ ra vẻ đau khổ nói: “Cha, con sai rồi, đừng đánh con nữa ạ.”
“Ừm, như vậy còn tạm được.” Tô Thương hài lòng gật đầu, rồi nói: “Đi chào tạm biệt với bạn tốt của con đi, chúng ta phải đi rồi.”
“Bạn tốt cái gì chứ, tiểu Mạc Mạc là vợ của con.”
Tô Tinh Hà phản bác một câu, liền đi tới trước mặt Mạc Ngữ Yên, lưu luyến không nỡ chào tạm biệt với Mạc Ngữ Yên.
Tên ranh con này mấy câu tình cảm, khiến Mạc Ngữ Yên cảm động, rớt nước mắt.
“Tô Tinh Hà, tớ đợi cậu ở đây, không mà không quay lại, thì tớ cũng không đi đâu hết.” Mạc Ngữ Yên vừa lau nước mắt, vừa nói.
“Ừm, tiểu Mạc Mạc, mỗi phút mỗi giây tớ đều sẽ nghĩ tới cậu!”
Sau khi chào tạm biệt, Tô Tinh Hà lại trở về phòng của mình, bưng một tay nải toàn đá quý.
Tay nải này, lúc đầu đã bị Tô Thương tịch thu, nhưng về sau nhờ có Tô Dực Cân, nên Tô Thương lại trả lại cho Tô Tinh Hà.
“Cha, có thể xuất phát được rồi ạ.” Lúc này, Tô Tinh Hà nói.
“Ừm.”
Tô Thương gật gật đầu, sau đó không nhịn được bèn hỏi: “Con trai, trong cái tay nải này, rốt cuộc đang cất giấu bảo bối gì thế, sao đi đâu con cũng mang theo nó vậy?”
“Á.”
Nghe thấy hai chữ bảo bối, Tô Tinh Hà chợt hoảng hốt, nhưng cậu bé che giấu rất kỹ, bèn giải thích: “Có cái gì bảo bối gì đâu ạ, chỉ là bình sữa, sữa bột, còn có một ít bánh quy của con thôi, không có gì khác đâu ạ.”
“Hả?”
Tô Thương cười cười, đương nhiên là không tin rồi, nhưng anh ấy cũng không có hỏi nhiều.