Editor: HannahNhìn thấy Lý Phượng Tiên thì Lâm Vệ Hồng cũng lười nhìn thêm.
Lý Phượng Tiên làm công nhân tạm thời nửa đời, sau lại bị nghỉ việc, nuôi đứa con trai cũng không có gì đáng nói, chồng mình còn chẳng thể giữ được, mà lại suốt ngày hết vay tiền lại đi oán trách anh cô ta, như một bà thím già, cô ta không thèm để trong mắt.Công việc của Lý Phượng Tiên rất bận, rất khó đến lượt nghỉ một lần, tranh thủ ngày nghỉ cố ý mua đồ ăn đến nhà chồng, kết quả nghe được cô em chồng lớn nói muốn thay thế công tác của mẹ chồng.Nghĩ tới cô em chồng lớn này Lý Phượng Tiên cũng chướng mắt vạn phần.
Mấy ngày nay tuy cô ấy không đến nhà chồng được nhưng chuyện xảy ra ở nhà chồng đã nghe chồng mình nói vài lần.“Không phải Vệ Hồng ở lại trong thành phố à? Sao còn muốn công việc của mẹ?” Lý Phượng Tiên buông đồ ăn, thuần thục lấy tạp dề đeo vào, “Muốn chị nói thì công tác của mẹ nên để cho Ái Thanh là tốt nhất.
Ái Thanh của chúng ta quá ngốc, xuống nông thôn lại rất cực khổ, em ấy lại chỉ biết suy nghĩ thay người khác cũng không biết lo cho chính mình.”Lời này chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mặt Lâm Vệ Hồng nói cô ta khốn nạn, Lý Phượng Tiên liếc Lâm Vệ Hồng một cái, rồi nói tiếp: “Xưởng chúng ta năm trước hay năm kia không phải có người được nhường vị trí xong được quay về thành phố sao.
Chịu khó nghĩ cách, không chừng Ái Thanh cũng được ở lại.”Lâm Vệ Hồng trợn trừng đôi mắt, lạnh lùng mà nhìn về phía Lý Phượng Tiên.Bây giờ Lý Phượng Tiên mới gả vào nhà họ Lâm ba năm, còn sinh cho nhà họ Lâm một đứa cháu trai đích tôn, thẳng lưng mà sống, không phải bà thím già vâng vâng dạ dạ trong trí nhớ của Lâm Vệ Hồng, sao cô ấy có thể sợ Lâm Vệ Hồng.Mắt thấy chị dâu em chồng hai người sắp cãi nhau, cha Lâm lên tiếng: “Vệ Hồng đã tốt nghiệp cao trung, tự bản thân đi ra ngoài tìm việc làm, công việc của mẹ con để lại cho Ái Thanh.”Lý Phượng Tiên châm chọc mà nhìn Lâm Vệ Hồng trợn tròn mắt.
Đồ ngu xuẩn, lại luôn tự cho là đúng.
Ngày thường ỷ vào việc cô ta là con gái nhà họ Lâm, không ít lần bắt nạt người chị dâu từ bên ngoài đến như cô ấy.Nhưng con người của Lâm Ái Thanh lại rất tốt.
Lúc trước khi cô ấy sinh con trai, mẹ chồng phải đi làm, đều do Ái Thanh chăm sóc cô ấy ở cữ, nấu cơm giặt tả đều là Lâm Ái Thanh, còn Lâm Vệ Hồng ai biết cô ta chơi bời nơi nào.Chỉ cần dựa vào việc này, cô ấy sẽ luôn nhớ tới tình nghĩa của Lâm Ái Thanh cả đời.
Tuy có hơi tiếc vị trí công nhân chính thức của mẹ chồng nhưng so với việc để cho Lâm Vệ Hồng được lợi, Lý Phượng Tiên cảm thấy công tác này nhường cho Lâm Ái Thanh thì trong lòng cô ấy thoải mái hơn nhiều.Nhưng mà Lý Phượng Tiên cũng thấy có chuyện lạ gì đó.
Nếu như là bình thường thì Lâm Ái Thanh đã đứng ra nói chuyện, nói rõ lập trường của mình hay cũng sẽ nói không cần vị trí của mẹ chồng, hoặc là dời sang đề tài khác, còn có khả năng vì Lâm Vệ Hồng nói vài lời khuyên.
Em ấy từ trước đến nay đều là người chu đáo như vậy.Nhưng hôm nay có hơi khác thường, an an tĩnh tĩnh ngồi đó, lại cũng không nói lời nào.Nhưng nghĩ đến Lâm Ái Thanh bị cô chị gái gài xuống nông thôn, Lý Phượng Tiên cũng thấy hợp lí, trong lòng có chút đồng tình cô em chồng này.Chuyện thay vị trí cứ như vậy không giải quyết được gì nhưng Lâm Vệ Hồng cũng không hết hy vọng, chờ Lâm Ái Thanh xuống nông thôn, cô ta lại chậm rãi năn nỉ, vị trí này còn không phải của cô ta.Kiếp trước Lâm Ái Thanh cũng là như thế, cô ta xuống nông thôn làm việc nhà nông mệt mỏi gần chết.
Lâm Ái Thanh lại ngay sau khi tốt nghiệp cấp đã thay thế luôn vị trí mẹ Lâm vào trong xưởng làm.Tìm việc làm bây giờ đâu có đơn giản, dù phần lớn thanh niên trí thức xuống nông thôn nhưng ở lại trong thành phố cũng không ít.
Cạnh tranh rất lớn mà Lâm Vệ Hồng cũng không thích đi tới nơi khác làm việc.
Cô ta muốn ở lại trong xưởng để chờ người kiếp trước cô ta thích xuất hiện.Lâm Vệ Hồng nhớ rõ, đời trước là đầu năm sau khi cô ta về thăm nhà gặp phải người kia.
Tuy chỉ gặp mặt một lần nhưng Lâm Vệ Hồng vẫn luôn ghi nhớ người đó trong lòng.Đầu năm sau!.