Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Vài ngày sau, vài người trong ban bảy nhận được thông báo tạm tha, thu dọn hành lý chuẩn bị ra tù.
Thuận Tử lấy bức ảnh của vợ và con gái ra khỏi khung ảnh nhỏ trên tường, bỏ vào va li của mình.
Hồ Nham thu dọn đồ đạc trên giường, không nói một lời, cảm thấy rầu rĩ không vui, thật ra y rất không muốn rời đi. Ở trong tù còn có thể nhìn thấy La Cường mỗi ngày, ra ngoài rồi phải tìm ai đây?
Thuận Tử trước tiên phải được áp giải trở lại nhà tù địa phương Thập Phương để tham gia một lớp thực tập văn hóa và kỹ thuật. Các tù nhân trước khi được trả tự do thường phải tham gia các lớp học ba tháng để học một số khóa học về máy tính và các kỹ thuật thực hành nhằm giúp họ hòa nhập với xã hội. Hồ Nham thì không cần đến lớp học thực hành, y đã làm nghề cắt tóc ở khu giam số hai năm rồi, ra ngoài vẫn là một người có tay nghề.
Đội trưởng Thiệu mở cửa buồng giam, cong khóe miệng, cầm một gói lớn ném vào: “Tiểu Hồ, của cậu này.”
Thiệu Quân ném gói hàng lên giường của Hồ Nham, Hồ Nham trèo lên giường, Nhím cũng bò lên theo: “Có đồ gì hay ho không mạy?”
Thiệu Quân nói: “Địa chỉ gửi là nhà, chắc là mẹ của cậu gửi đó.”
Địa chỉ người gửi trên phiếu bưu kiện đúng là địa chỉ nhà riêng của Hồ Nham.
Hồ Nham lầm bầm: “Có gọi điện thoại rồi mà, mẹ biết sắp ra ngoài còn gửi cái gì không biết?”
Mở gói hàng ra, đó là một hộp nho lớn được đóng gói cẩn thận trong hộp lạnh giữ tươi, là loại nho to, ngọt, rất ngon được vận chuyển bằng đường hàng không từ Tân Cương …
Thiệu Quân: “……”
Hồ Nham: “……”
“Cẩn thận!!!!!”
Hồ Nham bất ngờ nhảy xuống khỏi giường, mông như bị bốc cháy, hai tay hai bên kéo Thiệu Quân và Nhím bỏ chạy, vì nghĩ rằng có có bom, sẽ nổ mạnh.
Trong gói hàng không có thiết bị gì, không thể có bom, vào được khu vực nhà tù nó phải qua nhiều lần kiểm tra bằng máy và thủ công, và quả thực nó chỉ là một hộp nho.
La Cường nhảy xuống từ giường ban trưởng, ra hiệu cho mọi người lùi lại. Hắn cẩn thận lật đi lật lại gói hàng nhiều lần: “Trên đây viết địa chỉ gửi là nhà cậu.”
Hồ Nham tái mặt, tim đập loạn xạ, lúc đó y mới bắt đầu hoảng sợ.
La Cường xoạt một tiếng rút phiếu gửi hàng ra, để lộ hai ký tự lớn phía dưới: Quang Quân.
La Cường nhìn chằm chằm vào hai chữ đó, chửi: “Mẹ kiếp,”
La Cường quay đầu lại hỏi Thiệu Quân: “Cảnh sát vẫn chưa bắt được tên kia à?!”
Thiệu Quân cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, theo bản năng xoa vai Hồ Nham an ủi: “Nghe nói tay súng đã bỏ chạy. Họ phái một nhóm cảnh sát vũ trang bảy tám trăm người lục soát trong núi nhưng và chỉ tìm thấy một số ít bằng chứng, không bắt được người nào.”
La Cường khôn khéo nhìn tiểu hồ ly: “Nói thật với ông đây, rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu đã làm gì?!”
Hồ Nham ngập ngừng: “Em…em không….. em không làm gì hết…”
La Cường tức giận: “Con mẹ nó cậu không làm gì mà thằng nhãi Huy Tử kia lại để ý đến cậu?!”
Trong tiệm cắt tóc nhỏ của nhà tạo mẫu tóc Mr.Hồ, Hồ Nham xoa từng ngón tay của Lê Triệu Huy, vừa đủ lực, có thể xoa mềm cả bàn tay. Lê Triệu Huy được Hồ Nham xoa rất thoải mái, nằm ngửa trên ghế, lông mi rung động, chăm chú nhìn vòng eo của Hồ Nham từ dưới mi mắt.
Hồ Nham mỗi khi đi làm rất chăm chút bản thân, mặc quần đồng phục tù rộng thùng thình, cởi bỏ áo trên, chỉ mặc áo may ô bó sát. Bên ngoài áo may ô là áo gile nhỏ, thắt lưng buộc chặt. Trên áo ghile có kéo nhỏ và lược nhỏ hai bên túi, phong cách chuyên nghiệp đó đặc biệt thu hút người khác.
Hồ Nham vuốt ve ngón tay đến cổ tay, bóp lấy các huyệt mạch của người này, vân vê vành tai, ý nghĩa khiêu khích rất trắng trợn.
Nhưng tiểu hồ ly lúc đó không có ý định đó, y vẫn luôn như thế, câu dẫn đàn ông đến quen. Khi nói chuyện, khóe miệng luôn tự nhiên cong lên, gần đỉnh môi có một nốt ruồi rất nhỏ.
Lê Triệu Huy mặt không chút thay đổi, chăm chú nhìn tấm lưng bó chặt của Hồ Nham phản chiếu trong gương lớn, nhìn cái mông đang đung đưa của y …
Hồ Nham cố tình chạm vào dấu hiệu nhận dạng trên các đốt ngón tay của người thanh niên này.
Lê Triệu Huy cũng biết Hồ Nham đang chạm vào vết chai cầm súng trên tay mình.
Hai người họ thật im lặng, ánh mắt họ chạm nhau …
Ngay trước khi rời đi ngày hôm đó, Lê Triệu Huy đứng ở cửa, mái đầu lạnh lùng khốc liệt mà ưa nhìn được bao phủ trong ánh mặt trời, hắn quay lại và nói với Hồ Nham, “Tôi nợ cậu một hộp nho.”
Vì chuyện này, La Cường mắng tiểu hồ ly một lúc..
La Cường nói, “Suốt ngày cứ vung vẩy cái đuôi lẳng lơ kia, sợ người khác không ngửi được cả người cậu đều lẳng lơ à?!”
“Cứ tưởng mình không minh, chuyện gì cũng nhúng tay vào!”
“Sớm muộn gì cậu cũng sẽ tự hại chết bản thân!
Sự giận dữ và cảnh giác của La Cường không phải là vô lý, bản chất của vấn đề thậm chí còn phức tạp hơn hắn nghĩ.
Ngày hôm sau, La Cường bị hai cảnh sát mặc thường phục túm đi trên sân thể dục, hai tay bị còng sau lưng, bị đưa đến tầng hầm, xuyên qua một hành lang tối om om.
La Cường bị đẩy vào phòng giam, người đứng lên nghênh đón hắn là Cục trưởng Thiệu.
Thiệu Quốc Cương vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một tầng mệt mỏi, mặc đồ đen từ trên xuống dưới, hai tay đút túi quần. Hai oan gia lần nữa gặp lại, nhưng rõ ràng đã hơi khác, có một cảm giác thân thiết kỳ lạ mà cả hai bên đều không muốn. Sau trận phá ngục trong nhà tù, cả hai biết rất rõ rằng mình không phải là kẻ thù của nhau, nhưng hai chữ người thân tựa hồ còn cách một con sông rất lớn, với tính cách cứng rắn của cả hai như thế, không ai muốn chủ động mà bơi qua con sông này cả.
La Cường nghiêng đầu dò xét Cục trưởng Thiệu, chế giễu: “Tôi còn tưởng bị giam lỏng nữa cơ, hay là định tìm chỗ nào vắng người rồi ra tay?… Cục trưởng Thiệu, có chuyện gì muốn nói với tôi à? “
Thiệu Quốc Cương đưa mắt ra hiệu: “La Lão nhị, ngồi đi.”
La Cường không khách sáo, hất cằm “thuốc”, hắn biết hộp thuốc lá trong túi Cục trưởng đại nhân chắc chắn không tệ.
La Cường ngồi quay lưng lại, Thiệu Quốc Cương châm thuốc cho cả hai. Hai người yên lặng hút thuốc một hồi, tâm trạng vô cùng phức tạp. Thiệu Quốc Cương cuối cùng nói, “Tôi không đến gặp cậu vì chuyện Thiệu Quân nhà tôi.”
La Cường: “Nói.”
Thiệu Quốc Cương thẳng thắn: “La Cường, lực lượng đặc nhiệm của chúng tôi cần sự hợp tác của cậu. Tay súng tấn công cậu vào đêm đó đã trốn thoát, hiện vẫn đang lẩn trốn.”
La Cường lạnh lùng nói: “Ông đây có thể giúp mấy người như thế nào?”
Thiệu Quốc Cương dứt khoát nói: “Chúng tôi thậm chí không thể xác định được danh tính thực sự của hắn, nhưng tên này đã gửi một lời đe dọa sẽ giết chết một người.”
La Cường: “Thằng nhóc đó uy hiếp ai?”
Thiệu Quốc Cương: “Cậu.”
La Cường suýt chút nữa cắn nát đầu lọc, ánh mắt khiếp sợ …
Cảnh sát vũ trang đã lục soát diện rộng các ngọn núi, quét sạch các khe núi và hẻm núi gần ngoại ô Thanh Hà, nhưng chỉ tìm thấy một vài vỏ đạn, một vài bộ quần áo bỏ đi, vết lốp xe hơi và dấu giày. Cảnh sát xác định vị trí của tay súng dựa trên góc độ đạn bắn tỉa bay ra, tìm đến sườn núi nơi tay súng ẩn náu và đo đạc dữ liệu. Sau đó không lâu, chiếc xe jeep do tay súng điều khiển đã được tìm thấy trên bãi sông cách đó hơn km, bị đốt cháy thành khung sắt, thiêu rụi mọi dấu vết.
Tất nhiên, cảnh sát cũng điều tra chiếc xe tải thực phẩm mà tay súng đã lái. Người này thực chất đã lẩn trốn một thời gian dài với vai trò là công nhân bốc xếp trong một công ty phân phối, chỉ để vào khu vực trại giam, cho nổ bức tường phía sau nhà ăn, chọc thủng lưới điện cao thế.
Tất nhiên, giấy tờ tùy thân tên và tuổi của người này ở công ty cũng là giả, không ai biết hành tung của hắn.
Cảnh sát chỉ lấy được chân dung của Huy Tử do Hồ Nham mô tả, chỉ biết rằng người đàn ông này có dáng người rắn chắc cao lớn, cao khoảng ,-, mét, nặng khoảng kg.
Những tài liệu này được cất giữ trong tủ hồ sơ của Văn phòng Cục trưởng, và Thiệu Quốc Cương là người tạm thời phụ trách vụ án do Bộ Công an giám sát. Sau nhiều ngày họp, nghiên cứu, trinh sát, tình báo, các phương pháp thu thập chứng cứ tinh vi, làm việc liên tục cả tháng, gần như không thể về nhà ngủ.
Hồ Nham được tạm tha, Thiệu Quốc Cương và trưởng nhà giam cũng nhận được lợi ích.
Nhưng phía Cục trưởng Thiệu lại không may mắn như vậy, thứ nhận được cũng không phải là những quả nho to. Cơ quan Công an vừa nhận được một tấm ảnh chụp chân dung La Cường, bị đánh một dấu X lớn trên măt, kí hiệu “GIẾT”. Đồng thời, đối phương đưa ra một điều kiện, thả họ La ra khỏi ngục, hai bên chơi đối đầu một chọi một, nếu La Cường không dám ló đầu hắn sẽ ném bom vào quảng trường Thiên An Môn.
La Cường nhằn điếu thuốc bằng răng cửa, vui vẻ nói: “Trâu bò thật, nó là quà thăng chức của ông sao? Lấy tôi làm cớ, thách thức cảnh sát cả thành phố?”
Mặt Thiệu Quốc Cương đen lại, phun ra một làn khói, ném bức ảnh có đóng dấu đó ra trước mặt La Cường: “Tôi không có thời gian nói chuyện tào lao với cậu, tự xem đi.”
La Cường nhíu mày: “Tại sao lại muốn giết tôi? Vì tôi ngáng chân à?”
Thiệu Quốc Cương chần chừ mở miệng: “Lúc đó cậu đuổi sát họ Vưu. Tôi đoán … hắn ta không nhìn rõ, cho rằng cậu là người nổ súng.”
La Cường ngả người về phía sau, rồi bật lại, phun vào mặt Thiệu Quốc Cương một luồng khói thuốc: “Má nó!!!”
La Cường sắc bén nhìn thẳng vào Cục trưởng Thiệu, nhe răng cười nói: “Tôi hiểu rồi, hôm nay ông đến đây là muốn nhờ tôi? Ông muốn đem tôi ra ngoài xử lý tên Huy Tử đó, đúng không?”
Thiệu Quốc Cương nói: “Chúng tôi cần sự trợ giúp của cậu.”
La Cường mặt không hề có cảm xúc, mắng chửi không thương tiếc: “Sao ông không nói huỵch toẹt ra đi còn đánh một vòng với tôi, cảnh sát mấy người mắt mù vô dụng không bắt được nó, nên mới nhớ đến ông đây đúng không? Muốn dùng ông đây sao? Dùng tôi bắt nó về thay cho mấy người chứ gì? “
Thiệu Quốc Cương: “……”
“Ông đây là tù nhân, đổ máu vì cái nhóm cảnh sát của mấy người, chết đi vô ích để mấy người lập công, thăng cấp?”
La Cường là một kẻ cục súc xấu tính, hắn đã tức thì trước mặt hắn là bố của Màn thầu hắn cũng mắng.
Hắn phun thuốc xong, chợt mừng rỡ, nhe hàm răng trắng ra: “Cục trưởng Thiệu, ông phải là ai của tôi đây, tôi có thể bán mạng cho ông được chứ?” (bố vợ =)))))
La Cường ý trên mặt chữ, cười xấu xa: “Nếu như ông có thể cho tôi một lời, ông là gì của tôi? Vậy thì tôi trả giá cũng đáng.”
Thiệu Quốc Cương mặt hết đỏ lại xanh, nghiến răng nghiến lợi, đồ khốn khiếp La lão nhị được chó nuôi dạy lòng lang dạ sói, đây rõ ràng là muốn uy hiếp ông!
Trong đầu Thiệu Quốc Cương lúc này giống như đang một quả cầu bị dây thép xoắn lại, khiến ông đau đớn.
Ông cầm một khẩu súng lục trong túi, đã quyết định rồi, nếu có cơ hội bắt được tên khốn khốn kiếp vô liêm sỉ La Lão nhị, ông sẽ tiêu diệt mớ hỗn độn này bằng một phát súng, tuyệt đối không khoan nhượng.
Nhưng ông vẫn nương tay.
Ông đã tận mắt chứng kiến La Cường dưới họng súng của tên sát thủ. Nếu lúc đó tên bắn tỉa giấu mặt bóp cò, hắn có thể thay Cục trưởng Thiệu là thịt mối họa lớn này! Nhưng người mà La Cường ôm trong ngực lại là Thiệu Quân. La Cường liều chết đỡ đạn cho con trai ông, ôm chặt lấy đầu Thiệu Quân …
Cảm giác lúc ấy thật giống như nếu tên kia hạ gục La Cường vào lúc đó, nếu hắn bắn xuống, cũng chính là bắn vào con ruột của ông.
La Cường lần đầu tiên tự thú giúp ông thăng lên cấp trưởng;
Người này tự thú lần thứ hai, giúp ông được vào thành ủy;
Lần này, lại là La Cường giúp ông ma xui quỷ khiến đánh chặn thành công kẻ giật dây bạo động cho cuộc vượt ngục, tóm gọn con cá lớn ẩn nấp sáu năm Vưu Bảo Xuyên, lại lập công.
Tại sao Thiệu Quốc Cương lại không hề có mặt mũi chạy đi tìm La Cường vào lúc này?
Ông đang được vụ án vượt ngục này nâng lên, đang giẫm lên mép một bước lên trời rồi, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm Cục trưởng Thiệu ông, xem ông phá án! Nếu phá án thành công, bắt được hung thủ, ông có thể bước lên thêm một tầng, còn nếu không giải quyết được, sẽ có chuyện lớn xảy ra ở Bắc Kinh, kinh động đến phía trên. Để xảy ra một sự cố lớn như thế không làm tròn trách nhiệm, còn mơ được thăng chức? Hơn nữa, đại hội XX sắp diễn ra, các phương tiện truyền thông Trung Quốc và nước ngoài đều tập trung về đây, kỳ hạn phá án đã gấp lắm rồi, thành phố phải được bảo vệ nghiêm ngặt, không thể để vụ án hình sự leo thang trước một sự kiện chính trị...
Thiệu Quốc Cương bị đối thủ chơi một nước cờ, nắm giữ cánh cổng cuộc đời, vụ án có được giải quyết hay không liên quan mật thiết đến tương lai chính trị và phần đời còn lại của ông.
……
Hút điếu thuốc thứ hai xong, Thiệu Quốc Cương đứng thẳng lưng, nghiêm nghị nói: “La Cường, lực lượng đặc nhiệm của chúng tôi lần này rất cần sự trợ giúp của cậu. Chúng tôi phát hiện mối liên hệ của người này ở Quảng Tây. Hắn ta có khả năng là lính đánh thuê nước ngoài, từng ở khu vực biên giới Myanmar, cũng là nơi cậu từng trà trộn… Nếu lần này cậu có thể lập công, chúng tôi sẽ thưởng cho cậu vì hỗ trợ giải quyết vụ án.”
Ánh mắt La Cường giống như chim săn mồi, tóm lấy dấu vết của con mồi đang trốn chạy, không chút do dự: “Tạm tha, hoặc tại ngoại.”
Thiệu Quốc Cương thậm chí còn không nghĩ tới: “Không. Giảm năm năm.”
La Cường: “Mẹ nó, giảm năm năm tôi còn đến tám năm. Tôi giúp ông tóm nó, giúp ông thăng cấp, ông thả tôi ra tù.”
Thiệu Quốc Cương tức giận ném điếu thuốc trong tay đi: “Nhà tù không do tôi quản lý, cậu cho rằng tôi có thực lực như vậy sao?”
La Cường nghiêng đầu nói: “Làm thế nào đó là việc của ông.”
Thiệu Quốc Cương dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, nhìn chằm chằm vào mắt La Cường, đột nhiên nói: “Tôi thả cậu ra, cậu để con trai của tôi đi, buông tha Thiệu Quân.”
La Cường như bị bỏng miệng, điếu thuốc bị phun ra, rơi xuống đất.
La Cường hừ mũi: “Không thể.”
Thiệu Quốc Cương giống như một con sư tử tức tối kìm nén cảm xúc của mình, gầm gừ: “Tôi sẽ cho cậu ra khỏi nhà tù, cho cậu tự do cậu muốn, chỉ cần cậu tách khỏi Thiệu Quân, đừng chạm vào nó!”
Thiệu Quốc Cương chưa bao giờ thất thố trước mặt người ngoài như vậy. Ông nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào La Cường, đôi mắt đỏ bừng, giống như đang cố gắng hết sức để nắm bắt cơ hội cuối cùng trước mắt để cứu con trai mình không phải rơi xuống vách đá. Để bảo vệ sự an toàn cho con trai mình, ông có thể làm mọi thứ.Trên tay đã dính máu rồi, đã đến nước này, ông nhất định không được để Quân Quân bị liên lụy vì La Cường một lần nữa.
Trong phòng giam, mỗi người đều có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển và tiếng nghiến răng của nhau.
La Cường mắt cũng dần đỏ lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn thấu mắt người kia.
La Cường đột nhiên bật cười, hơi chế giễu: “Cục trưởng Thiệu, sao ông hồ đồ vậy? Ông thả tôi ra, tôi xoay người đưa con trai ông đi cao chạy xa bay, ông có thể ngăn cản sao?”
Thiệu Quốc Cương nhanh chóng lắc đầu: “Cậu sẽ không. La lão nhị, cậu là một người đàn ông, đã đồng ý rồi, cậu sẽ không lật lọng. Tôi tin cậu về điểm này.”
La Cường: “……”
“Ông đừng mơ!” Giọng của La Cường hơi run rẩy, “Cục trưởng Thiệu, tôi giúp ông thăng chức, ông đưa tôi ra khỏi tù. Đây là điều kiện của tôi.”
Thiệu Quốc Cương đột ngột đứng dậy, cảm xúc bùng nổ: “Cậu nghĩ tôi là ai? Tôi sợ à? … Tôi không quan tâm đến cái ghế này, tôi không muốn gì cả, tôi chỉ quan tâm đến con trai của tôi! Tôi nói cho cậu biết, La Cường, tôi đây sẽ không bao giờ lấy con trai của mình ra để đổi lấy tiền đồ cho bản thân. “
La Cường cũng bật dậy khỏi ghế, hai tay vẫn còng ra sau, từng bước đến gần Cục trưởng Thiệu.
Đôi mắt hai người đối diện nhau, La Cường gằn từng chữ một: “Ông sẽ không đánh đổi thằng bé, vậy ông cho rằng tôi đây sẽ lợi dụng Thiệu Quân làm cái giao dịch này để đổi lấy nửa đời tự do sao?”
La Cường mím chặt miệng, đường cong sắc bén.
“Tôi sẽ không bao giờ chia lìa với Thiệu Quân.”
“Tôi sẽ ngồi xổm trong nhà tù này suốt đời.”
……
La Cường xoay người bỏ đi, không hề quay đầu lại.
Thiệu Quốc Cương ở phía sau ngây ngốc nói: “La Cường, cậu biết Quân Quân mà, đứa nhỏ này quá ngây thơ, nên nó mới bị cậu bịt mắt, cậu ngồi xổm một ngày, nó sẽ ngồi xổm với cậu một ngày…… Cậu đang trực tiếp hãm hại nó. “
Giọng La Cường nghẹn lại: “Tôi sẽ hãm hại Thiệu Quân… Tôi nhất định không buông tha cho em ấy.”