Chuyển ngữ: Andrew Pastel
La Lão nhị hôm trước gặp mấy anh em huynh đệ của mình, hôm sau, anh em nhà La lại ngồi trong quán thảo luận về các vấn đề kinh doanh với mấy người bạn.
Bên bàn ăn, những người tham gia liên tục tục trò chuyện, bàn tán về các chuỗi cửa hàng, nhà bếp riêng, nhà máy rượu Pháp và kinh doanh rượu. Thiệu Quân ngồi ở bên kia bàn, cúi đầu dùng điện thoại di động vuốt màn hình, chờ La lão nhị xong việc thì lại quay sang dỗ dành anh.
Hai người ở bên nhau, làm gì cũng thấy tốt, ngồi lặng lẽ tâm sự, kể những chuyện trước đây từng kể mà vẫn không cảm thấy nhàm chán ngại ngùng. Đã ở tù mấy năm rồi, đã quen với những tháng ngày vụng trộm kéo tay, hôn môi qua ô vuông nhỏ trên cửa sắt nhà tù, bây giờ thoát ra, chợt thấy từng phút từng giây cuộc đời đều có thể thấy được cái tên khốn nạn chết dẫm khiến người ta vừa yêu vừa hận đó, đều có thể dính sát lấy nhau, thân thể như bọt biển đột nhiên bị thấm no nước, cảm giác thỏa mãn không thể tả xiết dâng lên cổ họng, chóp mũi …
La Chiến mời cổ đông lớn của chuỗi nhà hàng ăn vặt Bắc Kinh đến. Chu Nghiên để tóc dài gợn sóng và bộ sườn xám thêu bằng lụa. Đường kẻ mắt và lông mi ở đuôi mắt của cô quyến rũ như tơ, phong tình vạn chủng.
Chu Nghiên vừa mới bước vào, Thiệu Quân ngẩng đầu lên liếc nhìn.
Anh không khỏi hừ một cái trong bụng: Cái cô này trông cũng lẳng lơ mặn mà thật.
Thiệu Quân hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ, hồi đó còn giả vờ tỏ ra có hứng thú một chút trước mặt bạn bè với mấy anh em, nhưng bây giờ ngay cả lớp ngụy trang đó cũng đã bị xé bỏ, giờ dù có người phụ nữ đẹp nhất lắc lư một cặp ngực đầy đặn bất khả chiến bại trước mắt, anh cũng liếc nhìn một cái rồi thôi. Thiệu Quân mím môi thì thào, vùi đầu vào điện thoại tiếp tục lướt web. Lão nhị vẫn chưa trò chuyện xong, khi nào về nhà chui vào ổ chăn nói chuyện với Tam gia gia đây?
Chu Nghiên ngồi giữa hai anh em nhà La, họ đã không gặp nhau nhiều năm, giờ cố nhân gặp lại, trăm mối ngổn ngang.
Chu Nghiên gật đầu: “Lão nhị, thật không dễ dàng. Chúc mừng anh, không ngờ anh lại có thể ra ngoài sớm như vậy.”
Thiệu Quân vừa nghe, liếc mắt nhìn một cái đầy khó hiểu.
Chu Nghiên mỉm cười quyến rũ với La Cường, sau đó nghiêng người trò chuyện với La Chiến. Cô rất thích gặp những người đàn ông đẹp trai và nam tính, như hai anh em nhà La đối diện cô đây. Cho dù không phải là quan hệ như vậy, nhưng trong kinh doanh cũng cần tìm được người đàn ông ưng ý, có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm, vừa được có tiền vừa được thỏa mãn đôi mắt! Đây luôn là nguyên tắc kết giao với mọi người của Chu Nghiên.
Hơn nữa, La lão nhị năm đó có ơn với cô; La tam nhi và Cảnh sát Tiểu Trình cũng là bạn thân, người quen cũ của cô. Mối quan hệ này đã thân thiết hơn đối tác bình thường.
Chu Nghiên đánh cho La Cường một cái nhìn rất có ý tứ: “Lão nhị, bây giờ … có khác trước không?”
La Cường tự mình châm thuốc, nheo mắt, ậm ừ trong cổ họng.
Chu Nghiên: “Bên cạnh có người bầu bạn không?”
La Cường cắn điếu thuốc, lộ ra mấy cái răng trắng, hung hăng rít mạnh một hơi thuốc, nhớ lại hôm qua trên giường gặm cắn mông của Màn thầu lớn. Thiệu Quân lăn lộn trên giường, chiếc chăn bông rơi xuống đất, hắn lại đè lên người Thiệu Quân làm chăn bông cho anh …
Đũa trên cái đĩa nhỏ trước mặt Thiệu Quân rơi ra, La Chiến ngồi bên cạnh nhìn thấy, cúi xuống nhặt đũa giúp, làm sao có thể làm phiền cuộc lướt weibo chơi game của anh dâu nhỏ được.
La Chiến chui xuống bàn, lập tức xấu hổ. Đôi đũa của Thiệu Quân lăn giữa Chu Nghiên và La Cường, Chu Nghiên dưới bàn lặng lẽ tháo giày cao gót, xoay cổ chân, ngón chân rồi linh hoạt trèo lên bắp chân của La Cường, dùng ngón chân cái khiêu khích, nhẹ nhàng cọ xát.
La Chiến nuốt nước bọt, thật muốn hất cái chân chạy mãi không hết xăng của Tiểu Chu kia ra cho anh trai mình.
Thiệu Quân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, từ khóe mắt liếc nhìn chỗ ngồi trống của La Tam nhi, Tam nhi chui xuống gầm bàn cả buổi không đứng dậy, có điều gì đó không ổn.
Anh cảm thấy đáng ngờ, thừa dịp nhóm người trên bàn tán gẫu nhiệt tình không thèm để ý, lặng lẽ cúi người, chui đầu vào khăn trải bàn phủ dài chấm đất.
Thiệu Quân: “?!”
La Chiến: “!!!”
……
Chung quanh một cái bàn tròn lớn đầy người, dưới gầm bàn có bảy tám đôi chân và hai cái đầu.
Hai cái đầu của Thiệu Quân và La Chiến mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Thiệu Quân trong nháy mắt đã hiểu ra, máu nóng căng cả đầu, hai mắt như sắp nổ tung, duỗi tay tát vào đầu La Chiến một cái, ai bảo hai tên khốn khiếp nhà này trông y hệt nhau?!
La Chiến bị đánh một cái vô cùng oan uổng, mặt đỏ tai hồng, nhìn chằm chằm Thiệu Quân, còn không dám kêu oan chứ đừng nói chi đánh lại.
Thiệu Quân tức giận đến mức chỉ vào chân Chu Nghiên, định cắn chân cô.
La Chiến liều mạng xua tay ý bảo đừng cắn.
Con mẹ nó xua cái rắm, đúng là cả họ nhà La khốn nạn vô liêm sỉ! Ăn vụng dưới bàn trước mắt Tam gia đây! Thiệu Quân định nhéo chân Chu Nghiên, bị La Chiến ngăn lại, hai người nắm tay dưới gầm bàn véo qua véo lại …
Thiệu Quân hung hăng trừng mắt nhìn La Chiến, đe dọa: Tam nhi, đừng có che chở cho anh trai khốn nạn của anh, gia gia đây sẽ dọn dẹp cả hai!
Thiệu Quân chui ra khỏi gầm bàn, nhóm người vẫn đang tiếp tục trò chuyện. Anh nhắm vào vị trí của La Cường, tung một cú đạp thô bạo dưới gầm bàn.
La Cường đã bị đá, điếu thuốc suýt bay ra khỏi miệng, quay đầu lại trừng anh!
Chu Nghiên quay sang nở nụ cười, hỏi: “Đây là? … Cảnh sát Tiểu Thiệu?”
Thiệu Quân liếc mắt nhìn món ăn.
Chu Nghiên thật lòng gật đầu: “Lão nhị, anh quả thật tìm được.”
La Cường đắc ý hừ mũi, chống một tay lên lưng ghế, ra vẻ ngầu ngầu.
Chu Nghiên nói: “Trẻ trung, đẹp trai, thật sự rất xứng! Hai anh em anh may mắn thế? Ai cũng tìm được một người.”
Chu Nghiên nói đùa nói: “Lão nhị, anh quá già rồi …Hai ta mười năm không gặp, nhìn thấy tuổi tác trên mặt hết rồi.”
La Cường nói: “Cô không già tý nào, trông cô giống như đi đầu thai lại, thay đổi hết thảy những gì từ khi còn trong bụng mẹ đi.”
Chu Nghiên theo thói quen duỗi chân ra khi nói chuyện, ngón chân mềm mại trong đôi tất lụa quấn lấy một cái chân dưới gầm bàn, xoa xoa vuốt vuốt. Thực ra cô chẳng muốn cái gì cả, chỉ là quen thả thính, ai cũng muốn rắc cho một chút.
Thiệu Quân nheo mắt, đôi mắt đào hoa sáng lên, thình lình mở miệng: “Này, cô đi giày size nào?”
Chu Nghiên sửng sốt.
Thiệu Quân: “Tôi đoán, cô mang size không? Tôi chỉ mang có thôi. Chân cô to thế?”
Chu Nghiên: “……”
La Chiến lấy ly rượu che nửa khuôn mặt, hả hê vui sướng khi thấy người khác gặp họa, suýt chút nữa không kìm được bật cười thành tiếng.
Hôm nay, cuối cùng, sức chiến đấu và chiến hỏa của anh dâu không dồn về phía hắn nữa, mà có thêm mục tiêu mới rồi.
Thiệu Quân giả vờ ngây thơ: “Chân cô to quá, gót chân ở bên kia mà đầu ngón chân có thể với qua nửa cái bàn chạm vào tôi, trên quần Tam gia có mấy cái đinh, không biết có vô tình làm rách tất da của cô không? “
Vừa rồi Thiệu Quân duỗi chân của cô qua, Chu Nghiên xoa thật lâu, đều là chân của anh, ngón chân linh hoạt nhấc ống quần lên, gần như xoa hết cả bắp chân trần!
La Cường nhìn Thiệu Quân một cái nhìn cưng chiều, nhẹ nhàng r hiệu ý bảo ngoan, đừng lộn xộn.
Chu Nghiên nhanh chóng thu chân lại dưới gầm bàn, cũng biết anh chàng đẹp trai kia đang không vui, giỡn một chút thôi mà, máu ghen đúng là nhiều.
Trước kia cô chưa thấy nhân tình nào được La lão nhị mang lên bàn ăn cả, cũng chưa từng thấy bất kỳ Tiểu bánh quai chèo hay Tiểu bánh ngọt nào dám ghen tuông trước mặt rất nhiều người trên bàn ăn như thế. Chu Nghiên gặp tình huống thế này, cũng không khó chịu chút nào, từ đáy lòng nói với La Cường: “Cảnh sát nhỏ đối xử với anh thật tốt và thật lòng. Lão nhị anh thật có phúc, anh may mắn hơn tôi nhiều.”
Khi Chu Nghiên nói, khóe mắt quyến rũ của cô luôn lộ ra vẻ tự ti và buồn bã khiến Thiệu Quân cảm thấy hơi khó xử …
Lúc ra ngoài rửa tay, Thiệu Quân tóm lấy La Chiến kéo hắn vào toilet nhỏ.
La Chiến nhanh chóng thoát khỏi Thiệu Quân: “Làm sao vậy? Cảnh sát Thiệu, đừng chạm vào tôi kẻo anh trai tôi nhìn thấy.”
Thiệu Quân: “Tại sao tôi không thể chạm vào anh?”
La Chiến: “Anh muốn chỉnh tôi hay là muốn xiên tôi chết luôn vậy?”
Thiệu Quân nắm lấy cổ áo của La Chiến: “Tam nhi, nói thật cho tôi biết, Chu Nghiên và Lão nhị có từng có chuyện gì không?”
La Chiến vui vẻ giải thích: “Cảnh sát Thiệu, đừng hiểu lầm, tính tình Tiểu Chu như vậy đấy, ngồi chung bàn ăn với bất kỳ ai cũng như thế. Thực ra cô ấy rất tốt, rất chính trực và rộng lượng, làm việc rất có chữ tín.”
Thiệu Quân hờ hững hỏi: “Tam nhi, anh không lừa tôi đó chứ, cứ nói thẳng cho tôi biết, có hay không?”
La Chiến cố giả ngu: “Có gì? Có gì là có gì vậy? Tiểu Chu là … trước đây … gặp nhau trong quán bar … Anh hai chính trực rút đao tương trợ … Đánh nhau với mấy tên côn đồ … sau đó, sau đó thì … … “
Thiệu Quân dùng ngón tay chọc vào mũi La Chiến không chút nương tay. Đôi mắt sắc bén của anh như phóng ra một cặp móng mèo, cào vào mặt La Chiến.
La Chiến sợ nhất Thiệu Quân, sợ chết khiếpppp! Anh trai thì giá trị vũ lực đánh đâu thắng đó không ai cản nổi, anh dâu có thể tùy ý khống chế điều động vũ lực đánh đâu thắng đó không ai cản nổi của anh trai, hai người này kết phường, một ông cứng đầu một ông ngoa ngoắt, ai mà đánh cho lại?
La Chiến nói thật: “Thật ra tôi cũng có đoán được, Tiểu Chu với anh hai tôi, lúc trước chắc là cũng…”
Thiệu Quân tiếp lời La Chiến nói: “Cũng mập mờ, dan díu, lên giường với nhau đúng không?!”
La Chiến nghĩ như thế nào? Mấy năm gần đây, hắn đã hợp tác làm ăn với Chu Nghiên, một người ra công, người kia ra tiền, chính vì Tiểu Chu giúp đỡ hắn trong lúc hoạn nạn, ra tay hào phóng giúp hắn kinh doanh trong hoàn cảnh khó khăn, từng bước mở rộng lĩnh vực kinh doanh ăn uống. Với cả thời đại này ai kinh doanh mà không cần mối quan hệ đâu? Tiểu Chu quen biết rất nhiều người, giúp đỡ kết nối mối quan hệ làm ăn. Ân tình lớn như thế La Chiến trả cả đời có khi còn không hết.
La Chiến không nghĩ rằng Chu Nghiên giúp hắn hoàn toàn vì tôi quá đẹp trai và nam tính, hay vì Trình Vũ đã từng giúp cô. Chu Nghiên tám phần mười là do nể tình cảm cũ với La lão nhị, cho nên mới khẳng khái trượng nghĩa như thế với nhà La. La Cường khi ấy ra tay, một mình gánh cả nhà, nam nữ đều ăn hết, năm đó uy danh trên giang hồ cùng với khí chất đàn ông không ai bì kịp,
Thiệu Quân vùng vằng chỉ vào khóe mắt, sống mũi và cằm của mình: “Cô ta có sửa chỗ này, chỗ này, chỗ này phải không?”
La Chiến gật đầu cười mấy tiếng: “Có.”
Thiệu Quân khoa tay múa chân diễn tả hai đống đồ sộ trên ngực: “Chỗ này cũng làm à?”
La Chiến vừa thuyết phục được anh dâu nhỏ này, vừa cố nhịn cười: “Chứ sao, sinh ra cũng có sẵn hai trái dừa đó đâu.”
Mắt Thiệu Quân từ từ mở to, anh chợt hiểu ra, chỉ vào yết hầu nhô lên của mình: “Thảo nào sao thấy chỗ này cô ta dài thế, đúng là nhìn thấy sai sai.”
La Chiến buồn cười hỏi: “Cảnh sát Thiệu, bây giờ anh yên tâm với Tiểu Chu chưa? Yên tâm với anh trai tôi? Họ bây giờ chắc chắn không có gì đâu, anh trai tôi sẽ không để anh chịu ấm ức.”
Thiệu Quân liếm môi dưới, cảm thấy thư thái thoải mái: “Được rồi, Tam gia anh ít nhất thì là hàng còn zin, chưa bao giờ qua cắt tỉa đập đi xây lại, bộ dạng hòa hảo đẹp đẽ!”
Hai người chen chúc trong toilet nhỏ thì thầm chim chuột, cửa phòng đột nhiên mở bung, La Cường mặt đen kịt như tấm ván cửa bước vào.
Toilet chật hẹp, hai người chen vào, cơ bản không thể nhúc nhích, Thiệu Tiểu tam nhi và La Tiểu tam nhi túm tụm lại một lúc, thân thể gần như chạm vào nhau.
“Hai người làm gì vậy?”
La Cường nghiêng đầu, rút điếu thuốc ra, giơ hai tay lên chặn đường, ba người trừng mắt nhìn nhau.
La Chiến vô cùng bình tĩnh gật đầu với anh trai: “Anh hai, em đi tiểu.”
La Cường nghiêng đầu, hất cằm với Thiệu Quân: “Nó đến đây để đi tiểu, em đến xem anh nó đi tiểu à?”
Thiệu Quân lắc đầu, hoàn toàn không e ngại người nào đó: “Em cũng tới đi tiểu, được không?”
Rõ ràng là có một bồn tiểu bằng sứ trắng trong phòng, La Chiến đột nhiên nhìn chằm chằm Thiệu Quân rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Không, em đi cầu, cảnh sát Thiệu không đi cầu… À không! Không phải! Anh ấy vừa vào toilet, em xong rồi chuẩn bị đi ra mà chưa kịp đi ra thôi mà anh, anh … “
La Cường không thèm nói nhảm với hai con người này, hừ lạnh một tiếng: “Ông đây muốn đi tiểu bây giờ, cút đi.”
La Cường vừa dứt lời, la Tiểu tam nhi một từ cũng không nói nữa nhanh chóng giằng ra khỏi tay Thiệu Quân tình anh dâu em chồng nghĩa khí giang hồ vân vân vũ vũ ném sạch ra sau đầu nhanh chóng nhắm ngay kẽ hở dưới tay anh mình khom lưng chui tọt ra ngoài lăn đi mất không chút bóng dáng tăm hơi!
Cửa toilet đóng sầm lại.
Bên trong vang lên mấy tiếng trầm đục của tay chân đấm đá và tiếng răng lưỡi dây dưa, mút mát nhau.
“La Lão nhị!”
“Đồ khốn nạn!”
“Anh có dám nói hai người không có gì không?Là có đúng không? Anh tưởng em bị mù, em không thể nhìn thấy sao?! … Cô ta thậm chí còn cởi giày cao gót xoa chân anh. Em nhìn thấy tất cả dưới bàn!!!”
“Hồi đó cái thứ kia của cô ta có dài hơn em không? Chân cô ta dài hơn chân em mà!”
“Hơn nữa, cô ta sửa từ đầu tới chân, sao ngon bằng em?!”
“Cô ta … có … … đẹp.. như em không….”
“Ưm……”
“Ư … ưm …”
Tiếng đánh nhau yếu dần dần, rồi dần chuyển thành những tiếng thở ngắn và nặng nhọc …
Lưng Thiệu Quân dựa vào bức tường lát gạch, ánh sáng mờ ảo phủ bóng lên xương quai xanh anh. Thân trên Thiệu Quân vẫn mặc quần áo chỉnh tề, quần jean còn chưa cởi thắt lưng đã bị túm kéo xuống, lộ ra hoàn toàn quần lót phía trong.
La Cường ngồi xổm xuống, cắn mạnh vào da thịt trên eo anh, miệng hừ nói: “Để anh xem thử, hàng chưa sửa trông như thế nào…”
La Cường cắn một cái,giữa hai chân Thiệu Quân tự nhiên, không có dấu vết tạo hình gì, hình dạng hoàn hảo làm La Cường dễ dàng ngậm hết nó vào miệng. Thiệu Quân hừ một tiếng, không nhịn được mà bắt đầu cứng lên trong khoang miệng La Cường, đè lên cổ họng hắn. Tiếng mút mát và tiếng thở hổn hển lấp đầy không gian chật hẹp, Thiệu Quân rướn cổ lên, yết hầu trượt liên hồi, phập phồng thở dốc. Anh vô thức ôm lấy vai La Cường bằng cả hai tay, La Cường làm rất chú, nhả ra nuốt vào liên tục, hắn giở một chân của Thiệu Quân lên, đặt lên vai mình, vuốt ve cái mông của Thiệu Quân. Hắn biết Màn thầu nhà hắn thích tư thế này, hai người đã quá hiểu nhau, biết cách làm cho người đối diện cảm thấy thoải mái, hưởng thụ hơn.
Thiệu Quân thở hổn hển, nhìn xuống hắn rồi đột nhiên dời chân ra: “Đừng làm vậy. Vai anh sẽ bị đau đó.”
La Cường ngậm kín khoang miệng, hừ giọng lẩm bẩm: “Không sao.”
Thiệu Quân vói ngón tay vào cổ áo La Cường, chạm vào vết đạn đã lành trên xương quai xanh của hắn: “Có đau không? Em nhìn còn thấy đau.”
“Khinh thường ông đây…”
La Cường thô bạo nắm lấy đám lông giữa hai chân Thiệu Quân mà vỗ về chơi đùa, làm cho Thiệu Quân cảm thấy vừa đau vừa thích không thể chịu đựng được, hít sâu vài hơi
“Sau này ông đây còn có thể làm em không thoải mái được sao?”
La Cường nói xong, hắn đặt một chân của Thiệu Quân lên vai mình, rồi nhấc đùi còn lại lên, để toàn bộ cơ thể của Thiệu Quân như một con khỉ vắt vẻo trên vai hắn! Thiệu Quân giật mình, trọng tâm không ổn định, bị treo lơ lửng trên không, hoảng sợ dùng tay giật lấy thứ gì có thể nắm lấy. Anh thật sự sợ La Cường bị đau, bị thương, sao anh cam lòng cho được? Anh nắm lấy cuộn giấy bên cạnh bồn cầu, cố gắng giúp La Cường nhẹ bớt trọng lượng của mình nhưng nắm không chặt, cuộn giấy bắt đầu quay điên cuồng như bánh xe của người thợ gốm, giấy vệ sinh trắng liên tục cuồn cuộn ra không ngừng mà rơi xuống đất …
La Cường lướt dọc theo háng Thiệu Quân nhẹ nhàng ngậm lấy tinh hoàn. Hai chân Thiệu Quân run rẩy, cắn môi dưới, nắm lấy tóc của La Cường. Cuộn giấy ào ào rơi xuống hết, con ngươi của anh giống như có sương nước phun ra, kích thích bí ẩn xen lẫn với mềm mại dịu dàng khiến anh mê muội, rất nhanh không chịu nổi, giật giật bắn ra trong khoang miệng La Cường.
Ót Thiệu Quân cọ xát mạnh vào tường, cái cổ nóng bỏng hun cho gạch nóng lên theo, dưới ngọn đèn phập phồng hai bóng người dây dưa nóng bỏng, tràn ngập dịu dàng …
—
Chương trình hài sitcom gia đình nhiều tập chính thức bắt đầu =))))))))
À phiên ngoại nhiều nhân vật bên bộ “cảnh sát à……” quá (do bộ của La Chiến là bộ đầu của hệ liệt), mà thú thật mình cũng chưa đọc hết nên không chắc cô Chu Nghiên này phải người chuyển giới hay không nữa huhu