Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thu vàng tháng mười, bầu trời xanh như một lớp vỏ trứng trong mờ, bao phủ một màu trắng tinh lên vùng ngoại ô thành phố này.
Trên cổng sắt lớn trại giam treo băng rôn chào mừng đoàn lãnh đạo đi thị sát, khắp các khu sinh hoạt và nhà xưởng trong trại giam cũng căng đầy mấy băng rôn khẩu ngữ như “Chào mừng Quốc khánh, cảm ơn chính phủ cảm ơn xã hội”, “Cố gắng học tập, lao động cải tạo, lần nữa làm người” …
Ngày hôm đó, tất cả hàng nghìn tù nhân trong nhà tù Thanh Hà xếp hàng chỉnh tề trên sân chơi lớn làm lễ kéo cờ Tổ quốc và hát quốc ca.
Cũng trong ngày hôm đó, đại đội , với tư cách là đội đại diện cho khu nhà giam số , thực hiện diễn tập xếp hàng trước mặt các lãnh đạo.
Chưa bao giờ Thiệu Quân lo lắng như ngày hôm đó. Không phải họ chỉ là những người đứng đầu Cục Quản lý Nhà tù thuộc Bộ Tư pháp sao? Đa số cấp bậc đều thấp hơn bố anh, lại càng thua xa ông ngoại anh hồi đó — nhưng chẳng hiểu sao anh thực sự lo lắng.
Anh đứng đầu hàng, phía sau anh một bước chân là La Cường.
Hôm đó Thiệu Quân cân nhắc đủ mọi đường, La Cường này rất tùy hứng, không đáng tin cậy, sớm muộn gì hắn cũng gây rối, có thể chịu đựng được qua lễ hát Quốc Ca đã may mắn lắm rồi.
Anh tưởng tượng ra vô số khả năng trong đầu, ví dụ như La Cường có thể chửi đổng khi toàn đội điểm số, có thể đá văng chậu hoa cúc trước mặt, có thể lật bàn trà của mấy lãnh đạo trên bục, hoặc thậm chí có thể xách cổ áo ai đó phía sau ném qua vai khi đang bước đều diễu hành, và cả đoàn sẽ loạn cào cào gà bay chó sủa…..
Nhưng La Cường hôm đó rất im lặng và nghiêm túc.
Thiệu Quân lấm lét nhìn La Cường qua khóe mắt không biết bao nhiêu lần. La Cường đứng hàng đầu ban , nghiêm mặt hét khẩu lệnh, giọng điểm số rất lớn, rống đến các thành viên ban ai cũng căng thẳng, ngực ưỡn đến cứng đờ, một động tác cũng không sai, một bước chân cũng không thiếu, đi nghiêm đứng nghiêm, làm diễu hành rất đều và chỉn chu.
Những thành viên của ban cũng đang trong giai đoạn nơm nớp lo sợ vì đổi ban trưởng, cả bọn ai cũng đều sợ ra mặt, có ai dám làm không tốt, vuốt ngược lông hắn đâu.
La Cường trước đó đã nói với những người trong ban: “Chắc mọi người biết rồi, từ nay về sau, tôi sẽ là trưởng ban ở đây. Tuy trước kia mọi người không vừa mắt tôi, nhưng chỉ cần mọi người còn ở trong ban này, thì phải nghe lời tôi, thuộc phụ trách của tôi. Nếu mọi người sẵn sàng gọi tôi là đại ca, tôi sẽ rất vui lòng nhận mọi người là huynh đệ.”
“Những chuyện không hay trước đây tôi bỏ qua, không truy cứu cũng không quan tâm. Từ nay, mọi người sẽ là anh em một nhà. Đừng để người ngoài nhìn vào ban chúng ta rồi đánh giá không tốt, đừng để các giải thưởng và thành tích xuất sắc đều của các ban khác, còn chúng ta toàn là điểm phạt có được không? Không được để người khác xem thường.”
“Lần diễn tập ngày Quốc khánh này, có thể làm tốt không?” La Cường rống lên.
“Có thể làm tốt!!!” Mọi người trong ban gật như gà mổ thóc, đứng thẳng người, bắp chân run lên.
Trong buổi chào mừng Quốc khánh hôm đó, đại đội đã thể hiện tốt, và cuối cùng cũng đã được đánh giá tốt.
Cấp trên đi thị sát hài lòng, cấp dưới cũng nhẹ nhõm hơn. Trưởng nhà giam sau đó đã cố tình nói trong bài phát biểu tổng kết buổi chào mừng: “Đội của chúng ta, ban của chúng ta tuy thường xuyên có những xích mích nhỏ, đúng không? Nhưng, vào những thời điểm quan trọng, chúng ta đã thể hiện được tính tập thể cao, tính tổ chức và kỉ luật tốt nên vẫn đáng được biểu dương. Ví dụ như ban , đúng vậy, là ban của các cậu … “
Blad blad blad…
La Cường ngồi xổm, lơ đãng nghe tưởng nhà giam nói tai nọ qua tai kia, đôi mắt chăm chú nhìn Thiệu Tiểu Tam nhi đang đứng cách đó không xa.
Thiệu Quân chắp một tay ra sau lưng, rút một tay kia ra khỏi túi quần cảnh phục, khẽ giơ ngón tay cái lên cho La Cường, tỏ vẻ Tam gia đang rất hài lòng.
La Cường đưa tay sờ cái đầu húi cua, chớp mắt nhìn Thiệu Quân
Lần này La Cường đã lấy lại mặt mũi cho Thiệu Tam gia.
Thật ra La Cường nào có chuyện quan tâm đến những cái tên lãnh đạo trên bục đài kia. Rặt một đám bụng phệ như có bầu, thắt lưng muốn bung ra, đeo kính gọng đen to bản, đeo đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, một nhóm “anh em họ hàng” ngồi trên bục phát biểu, chỉ trỏ, vỗ vỗ tay… Toàn những kẻ ngứa mắt. Màn trình diễn xuất sắc của La Cường không dành cho những người đó xem.
Đúng là hắn làm cho Thiệu Quân. Lần trước hắn ra tay với Trịnh Khắc Thịnh, làm cảnh sát Thiệu mang tiếng xấu, La Cường cảm thấy trong lòng không yên.
Hắn không phải là người vô ơn, mà hoàn toàn trái lại, La Cường lăn lộn trong cái giới này, rất coi trọng nghĩa khí, đền ơn đáp nghĩa, lấy oán trả oán lấy ơn trả ơn, mày tôn trọng tao tao sẽ tôn trọng lại mày.
Khi La Cường khó khăn nhất, Thiệu Quân đã cho hắn hai cái màn thầm, mua thức ăn vặt cho hắn, đưa hắn đến bệnh viện để điều trị vết thương, còn ngồi cùng tán gẫu giải buồn với hắn…
Thiệu Quân đã cản trưởng nhà giam gọi đội điều tra tội phạm đến, cố gắng dìm sự cố bàn tay bị đứt của Lão Thịnh xuống. Nếu không bắt được hung thủ thực sự thì quản giáo sẽ phải trách nhiệm về những sai sót trong khâu quản lý, lúc đó Thiệu Quân nói: “Tôi xin chịu trách nhiệm”.
Thiệu Quân cũng để hắn làm ban trưởng ban , không tính kế hãm hại, giày xéo hắn.
Từng việc từng việc một La Cường đều nhớ rõ trong lòng.
Những người như La Cường, suy cho cùng cũng rất “keo kiệt”, nhất định không chịu thiệt thòi. Hắn không tùy tiện đối xử tốt với người khác, hắn quan niệm rằng người để hắn đối xử chân thành phải là một người đã đối xử tốt với hắn.
La Cường không ngờ, chuyện vẫn chưa hết.
sau khi tổng kết đại hội, các tù nhân lục tục đứng dậy, vung vẩy đôi chân tê rần, xếp hàng để trở về.
Mỗi đại đội có một phòng sinh hoạt nhỏ riêng, hàng đêm mọi người ngồi cùng nhau xem xem bản tin thời sự và các tiết mục giải trí.
MC trên TV vừa nói xong câu “Cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi”, và bắt đầu chuyển sang bản tin dự báo thời tiết, Thiệu Quân như chợt nhớ tới chuyện gì, bước tới vặn nhỏ âm thanh.
“ ‘Đại lộ ánh sao’ hôm nay chung kết đó quản giáo Thiệu ơi! …”
Nhím kêu lên. Nó nghĩ hôm nay quản giáo không cho xem chương trình, trông từng cái cuối tuần chỉ để xem chương trình này thôi mà.
Thiệu Quân chỉ tay: “Im lặng một chút nào, lát sẽ được xem.”
Thiệu Quân ngẩng đầu, vô cùng trịnh trọng, chắp tay sau lưng: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với mọi người, lần xếp hàng diễn tập ngày Quốc khánh này, đội chúng ta đã thể hiện tốt, được làm đội quân danh dự, mọi người cho một tràn pháo tay nào!”
Mọi người bên dưới vỗ tay rần rần, ai cũng rất vui. Thiệu Quân nói: “Ban nào cũng làm rất tốt, tôi rất tự hào về điều đó! Cho nên tôi quyết định, vì tiền quỹ đã cạn, nên ngày mai tôi sẽ xuất tiền túi, khao mọi người một chầu thịt dê nhé, thấy thế nào?! “
Lúc này mọi người như phát điên rồi.
Thịt dê! Trong tù làm gì có thịt dê để ăn, Tết Nguyên đán còn chưa có đó!
Không phải vì thịt dê đắt hay như thế nào, phí tổn không phải vấn đề, mà là thịt dê, nói toẹt ra thì nó tính nhiệt, bổ thận tráng dương. Cuộc sống trong tù vốn đã khổ lắm rồi, rặt toàn một đám đàn ông không thấy phụ nữ, mỗi lần hứng lên có tự quay tay hay anh em tuốt cho nhau cũng không thấy hạ hỏa, giờ ăn thêm thịt dê có khác nào đổ dầu vào lửa đâu!
Đó là lý do tại sao nhà ăn toàn cho họ ăn canh bí, củ cải, bắp cải để bổ phổi, hạ hỏa mỗi ngày …
Nhưng người phương Bắc, ai không thích ăn thịt dê? Ai cũng thèm cả.
La Cường cũng muốn ăn, chép chép miệng, chợt nhớ đến món lẩu dê mà tiểu tam nhi nhà hắn nấu …
Đúng lúc này, hắn nghe Thiệu Quân bắt đầu gọi tên từng người một.
“Lần này một vài ban trưởng dẫn dắt ban rất tốt, tôi sẽ đọc tên khen thưởng nha! Ban , chú Vương Nhạc, ban Trần Chí Bằng, ban Lại Hồng Binh … ban , La Cường.”
Chất giọng của Thiệu Tam gia mọi ngày nghe rất lưu manh, đó là giọng Bắc Kinh chuẩn pha với những ngày lăn lộn trong đại viện quân khu, nghe giống như đang xem một bộ phim thành đô xưa.
La Cường đột nhiên nghe thấy tên hắn, sững sờ vài giây mời kịp phản ứng.
Sở dĩ hắn sửng sốt, là vì ở nhà tù Thanh Hà hơn bốn tháng, đây là lần đầu tiên có người gọi tên hắn một cách rõ ràng và rành mạch như thế.
Thật ra hắn cũng đã quen người khác gọi hắn Chu Kiến Minh, mặc dù rất khó chịu, nhưng mọi người đều gọi như thế, hắn không có ý kiến, cũng không thể ngăn được miệng của hàng trăm người.
Hắn cũng không nắm cổ áo mọi người, tự xưng tên thật của mình là gì.
Giải thích cũng vô dụng. Mày nói mày là La Cường à? La Cường là ai mày có biết không? Có hồ sơ không? Có căn cước không? Mày bây giờ chỉ một tù nhân cải tạo mặc đồng phục tù tóc húi cua, mày lấy gì để chứng minh rằng mày là La Cường vang danh khắp chốn giang hồ ngày đó? …… Mày dám giả mạo La Cường à?!
Vì vậy, La Cường không hề nghĩ đến Thiệu Quân sẽ gọi tên thật của mình.
La Cường nhìn Thiệu Quân, tầm mắt hai người chạm nhau, ngay lập tức hắn hiểu được, Tiểu Màn Thầu cố ý gọi hắn như vậy.
Thiệu Quân lại nói thêm một câu cho đám người còn chưa định hình được sự việc: “Lúc trước là hiểu lầm, hôm nay nhân cơ hội này, tôi chỉnh lại tên tuổi luôn. La Cường, là ban trưởng ban của các anh.”
Mọi người trong phòng đều đồng loạt quay đầu lại nhìn La Cường, sau đó ồn ào lên như ong vỡ tổ.
“Hóa ra anh ta không phải tội phạm cưỡng dâm à?”
“Tao đã biết ngay là không phải từ lâu rồi, đã nói anh ta không phải mà tụi mày không tin!”
“Ai nói? Mày nói hồi nào! Đừng có bợ đít nữa, rõ ràng lúc đó mày cũng nghĩ thế còn gì!”
“Mẹ nó…Là La Cường thật à?”
“Tôi có nghe danh La Cường từ lâu, nổi tiếng ở Tam Lý Truân, hoàn toàn không phải là người như thế này! La Cường thật phải cao hơn hai thước, giống như tháp sắt, hai tay có thể bẻ cong ống tuýp, đấm phát thì chết luôn, chỉ cần cầm một cái ống tuýp có thể đập nát cả một vùng rộng lớn, một chọi tám cũng chưa từng gặp phải đối thủ!”
“Đây chắc chắn không phải La Cường, không thể như vậy được! La lão nhị sao có thể nhốt chung với chúng ta?… Vậy kiếp này làm sao mà sống đây!”
Blad blad blad…
La Cường yên lặng che nửa bên mặt, nghe một đống mấy tin đồn vớ va vớ vẩn của bọn nhóc con về mình, cảm thấy hơi khó chịu …
Làm sao mà thoải mái trong tình huống này cho được?
Một đám người bên ban cũng đang ngao ngao.
Nhím nói: “La… La… La… La lão nhị, hồi đó tao gặp qua rồi!”
Hồ Nham nhìn thẳng hai mắt: “Mày gặp qua? Gặp ở đâu?”
Nhím nói: “Đại ca của tao năm đó hẹn đánh nhau với La lão nhị ngay tại cổng Kiến Quốc đường Nhã Bảo, tao cũng đi theo! Bên phe tao chắc cũng khoảng hơn chục thằng!”
Hồ Nham và Thuận Tử vội hỏi: “Sau đó thì sao? Tụi mày có ra tay không?”
Nhím liếc nhìn mấy tên bạn tù, hạ giọng nói: “Đánh thế đéo nào được, đánh thì tao còn ngồi đây kể chuyện à?…Tao từ khoảng hơn mét nhìn thấy La Lão nhị. Sau đó chúng tao ….bỏ chạy..”
Hồ Nham rất hâm mộ hỏi: “Vậy lúc đó anh ta trông có giống thế này không?”
Nhím nói: “Cách hơn mét nên tao cũng không thấy rõ lắm anh ta lúc đó trông thế nào, thấy đeo kính râm, tóc ngắn, mặc vest đen từ đầu đến chân, bước ra từ một con xe cũng đen nốt, trong tay cầm một cái ống tuýp, sau đó chúng tao hô hoán rồi bỏ chạy … Mà chẳng phải giờ người thật việc thật đang sờ sờ đây sao! “
Thuận Tử lúc này mới lầm bầm với chính mình: “Chậc, vậy anh ta không phải cái loại làm bậy với trẻ em à … Thế ra lúc trước chúng ta đã hiểu lầm anh ta rồi?”
Hồ Nham giật mạnh cánh tay Thuận Tử, nén giận: “Tôi đã nói với anh là không phải từ lâu rồi mà! Tôi biết nhìn người, bọn các anh toàn đoán mò!”
La Cường không ngờ rằng Thiệu Quân sẽ sử dụng phương pháp này để giúp hắn lấy lại thân phận thật sự, lấy lại tên thật.
Thiệu Quân nheo mắt, lộ ra vẻ tự mãn, dùng khẩu hình miệng nói: Tôi tra ra được rồi đó! Sáng mắt chưa!
Cái biểu cảm của anh y hệt như một đứa trẻ vừa lập được một chiến công nào đấy, vui đến tít cả mắt,
La Cường nhìn Thiệu Quân, ánh mắt hắn rối ren, tâm trạng hắn cảm thấy rất lẫn lộn …
Thiệu Quân vẫn còn chưa nói xong.
“Ngoài ra, vì màn trình diễn rất ấn tượng trong lễ Quốc khánh này, mỗi người sẽ được thưởng điểm giảm án phạt; còn mỗi ban trưởng sẽ được thưởng điểm cho thành tích quản lý của mình!”
Các tù nhân vỗ tay rào rào, nhìn Thiệu Tam gia viết điểm thưởng trên bảng đen nhỏ trong phòng sinh hoạt.
Thiệu Quân cố ý liếc nhìn La Cường qua khóe mắt như muốn nói, kể từ bây giờ, điểm công mà mỗi lớp kiếm được hàng tuần, cũng như điểm quản lý của đội trưởng sẽ được viết công khai trên bảng đen này.
Điểm thành tích quản lý, hành vi cư xử, công việc và cuộc sống của mỗi ban không chỉ là do cá nhân, mà còn liên quan đến điểm của ban trưởng. Nếu thành viên trong ban gây rối, ban trưởng thậm chí còn phải bị trừ điểm.
La Cường chậm rãi nheo mắt, cong môi với Thiệu Quân. Hắn có thể hiểu được, Tam Màn Thầu cho hắn lên làm ban trưởng là cũng có mục đích.
Làm ban trưởng tốt lắm sao? La Lão nhị, làm ban trưởng ban rồi, anh không thể làm xằng làm bậy theo ý mình nữa được đâu. Đừng tưởng vị trí này dễ ăn.
Tấm bảng đen treo ngay trước mắt mọi người. Tên của tất cả ban trưởng đều được viết trên đó, hai chữ ‘La Cường’ cũng chễm chệ trên bảng! Ai lại chịu để ban của mình bị mang tiếng, điểm số thấp nhất tất cả các ban, mất mặt xấu hổ, để mọi người cười nhạo ban mình kém cỏi?
La Cường trợn tròn mắt, bà mẹ nó, ông đây năm đó hoành hành ngang dọc khắp các địa bàn, trở thành một trong tứ đại bá chủ Bắc Kinh, thuộc hạ mấy ngàn người, có đứa nào dám cầm bảng đen chấm điểm ông không hả? Ông đây chưa từng thấy cái của nợ này đó!
Quản lý cái ban bé tí như lớp mẫu giáo, dưới tay có bảy tám mạng thôi mà Tiểu Màn Thầu lại còn sợ hắn đây không quản lý được, bày ra cái trò chấm điểm?
La Cường chợt cảm thấy mình như một con hổ bị đeo vào một cái dây cổ cho chó, trở thành thành chó chăn cừu, vẫy đuôi vây quanh một bầy cừu non ngốc nghếch. Và Thiệu Tam màn thầu đang nắm lấy đầu dây xích cổ của hắn ….
Sau,Thiệu Quân cũng đánh một cuộc điện thoại cho Thiệu Quốc Cương, thông báo về chuyện này.
Thiệu Quốc Cương lắc đầu: “Con thật là ngây thơ.”
Thiệu Quân nói: “Con ngây thơ sao? Con nghĩ hành động của bố mới là ngây thơ đó.”
Thiệu Quốc Cương mắng: “Con thì biết cái gì? Suốt ngày toàn nói chuyện nghĩa khí, con nghĩ nói chuyện nghĩa khí với phạm nhân thì có tác dụng sao?”
Thiệu Quân nói: “À con hiểu rồi, bố đang sợ La Cường vào trong tù lại tổ chức bất hợp pháp và xúi giục tội phạm gây rối trong tù, nên dùng cách này bắt La Cường phải ‘mai danh ẩn tích’, không bao giờ ra mặt? Bố, để con nói cho ngài biết, thủ đoạn này của ngài là vô dụng, thậm chí còn phản tác dụng đó! “
“La Cường vào đội của con chỉ mới hơn ba tháng mà đã xử thẳng tay Vương Báo và Lão Thịnh, ai chọc đến anh ta anh ta sẽ không nương tay! La Cường cảm thấy chúng ta đối xử không công bằng với anh ta. Anh ta chống đối cảnh sát và quản ngục, nên sẽ không bao giờ nghe giáo dục, không thể cải tạo! Nếu không áp đảo anh ta, sau này sẽ còn khổ với anh ta dài dài! “
“Chìa khóa để đối phó với loại người này là phải thuyết phục anh ta, để anh ta tin cậy chúng ta!”
Thiệu Quân cãi nhau với bố, hai người hai lối suy nghĩ khác nhau, không ai chịu nhường ai.
Thiệu Quốc Cương khinh thường hỏi: “Vậy con nghĩ giờ hắn ta tin cậy con sao?”
Thiệu Quân dừng lại vài giây, nghẹn ra một câu: “Chắc chắn là anh ta tin cậy con hơn đám thuộc hạ của bố!”
Thiệu Quốc Cương luôn nghĩ con mình còn nhỏ, không biết trời cao đất dày, hành động theo cảm tính, luôn cho rằng mình đúng.
“Quân Quân, con bao nhiêu tuổi rồi? Con vào xã hội được bao nhiêu năm? Con đã gặp những tên tội phạm tàn độc chưa? Con có biết La Cường là ai không? Con có biết hắn đã làm gì không?!”
Thiệu Quân tự tin nói: “Con biết, con đã tự mình điều tra rồi. Con biết tính tình người đàn ông này, con có thể lo liệu được anh ta”.
“Còn nữa …” Thiệu Quân nói thêm, “Bên cục của bố có thể đổi lại thẻ căn cước thật cho La Cường không?”
Tính tình thích bao che cho con của Thiệu Tam gia lại nôi lên. Này thì các người suốt ngày vỗ ngực huênh hoang mình làm công an, khinh thường những tù nhân trong tù của tôi là mèo chó đầu đường xó chợ, nhưng sao không tự nhìn lại mình đi, chơi bẩn như thế có tự cảm thấy nhục không?!
./.