Chuyển ngữ: Andrew pastel
Thiệu Quân ôm trong tay một đống thức ăn vặt, miệng còn đang ngậm cổ vịt cay, bước vào phòng giám sát.
Vừa ngẩng đầu lên, trên màn hình hiện ra một bóng người to lớn đang run rẩy, một cái họng súng đỏ ngầu còn nhỏ nước chĩa thẳng vào camera, làm Thiệu Quân suýt nữa nuốt luôn miếng cổ vịt.
“Khụ khụ!…”
Thiệu Quân ho dữ dội, mặt anh nhăn lại như cái màn thầu, bột ớt rớt cả vào trong khí quản.
Vấn đề là anh không phải là người duy nhất trong phòng giám sát này, còn có các đồng nghiệp khác nữa. Thiệu Quân đỏ bừng mặt, chỉ có thể dùng tiếng ho khùng khục để che giấu khuôn mặt đỏ bừng, cả người như bốc hỏa kia.
“Tên chết dẫm, cuối tuần không cho ăn thịt kho nữa, chỉ cho ăn rong biển giá đỗ để hạ hỏa!”
Thiệu Quân thấp giọng lẩm bẩm, cố gắng dập lửa trong lòng, thật ra anh cảm thấy mình mới là người cần ăn rong biển giá đỗ.
“Thật xấu hổ, ông Vương ngồi ngay đó mà cứ cắm đầu đọc báo, không nhắc nhở gì cả.” Điền Chính Nghĩa cũng vươn cổ nhìn màn hình.
“Đúng vậy, thật là mất mặt! Sau này phải để ý anh ta nhiều hơn!!!” Bụng dưới của Thiệu Quân như thiêu như đốt, lòng cũng nóng ran lên, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Này? Hồ Nham ban cậu có người yêu chưa? Người yêu cũ của cậu ta hình như ra tù rồi phải không?” Điền Chính Nghĩa bắt đầu buôn dưa lê, liếc nhìn màn hình, nói tiếp: “Tiểu Hồ và La lão nhị là một đôi đúng không?”
“…” Ánh mắt Thiệu Quân đột nhiên thay đổi, “Ai nói với anh họ là một đôi?!”
“Không phải à?” Đội trưởng Điền nói.
“Tuyệt đối không… chắc chắn là không.” Giọng Thiệu Quân khó chịu.
“Không? Hai người đó dính với nhau suốt ngày.” Điền Chính Nghĩa nhún vai phản đối.
“…” Thiệu Quân cắn môi, không nói gì.
Mỗi lần Hồ Nham lấy cơm hay làm gì cũng đều tò tò theo sau mông của La Cường, cứ như La Cường mọc ra một cái đuôi vậy. Mỗi lần tắm, cả hai cũng dùng chung một cái vòi phun, cọ tới cọ lui. Hồ Nham cũng chủ động giúp La Cường giặt quần áo, y giặt tất cả mọi thứ từ áo lót, quần lót đến tất. Trong nhà tù, nếu một người tự nguyện giặt giũ cho người kia, không phải bị ức hiếp hay cưỡng bức, thì chắc chắn đây là thái độ theo đuổi, bày tỏ tình cảm, hoặc có khi đang quen nhau nữa không chừng.
Lần trước đánh nhau ở sân bóng rổ, Hồ Nham rất trượng nghĩa cầm ghế xông lên giúp La Cường, sau bị trừ điểm cũng không phàn nàn, đây là ý gì có lẽ ai cũng hiểu.
La Cường tựa đầu vào bức tường cứng rắn, tấm lưng và mông nóng như lửa đốt khiến bức tường như trơn bóng khô nóng theo.
Một tia nắng mơ hồ từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt thô ráp của La Cường. Hắn nghiêng đầu sang một bên, gân xanh trên cổ rung rung, lông mày nhíu lại, hầu kết trượt trượt, giống như dã thú đang nhấm nháp lại những mảnh thịt bị xé nhỏ trong miệng sau khi vội vàng ăn tươi nuốt sống con mồi, tận hưởng từng đợt khoái cảm.
Đội trưởng Điền ngồi trên ghế xoay, quay trái quay phải, lơ đãng quan sát.
Điền Chính Nghĩa đã có vợ, con người này thẳng còn hơn cả chữ thẳng. Chính bởi vì anh ta thẳng, nên chẳng cảm thấy có vấn đề gì khi nhìn cả. Chẳng phải chỉ là đàn ông tụt quần sao, anh ta nhìn thẳng, không đỏ mặt cũng không thở hổn hển, chẳng cảm thấy gì cả.
Nhưng anh ta nhìn như thế, Thiệu Quân không thể chịu đựng được nữa, anh sắp nổ tung rồi.
Mẹ kiếp nhà anh, cái chuyện này mà anh cũng để bàn dân thiên hạ nhìn thấy sao? Có bao nhiêu người đang xem anh có biết không hả, La Cường tên khốn kiếp, tên siêu khốn kiếp! …
Thiệu Quân như con chim cút quay mòng mòng trong chảo dầu nóng, vội vàng động não nói: “Đội trưởng Điền, gạo mới năm nay khi nào giao qua vậy?… Nhà tù thảo luận việc lắp quạt điện cũng năm năm rồi, sao còn chưa thực hiện? … Đội xây dựng nói cần thêm nhân lực từ khu giam số . Anh có thể nói với trưởng nhà giam rằng tù nhân đội chúng ta mài đá cũng đủ khổ rồi, chúng ta sẽ không ra ngoài làm việc khai thác đá đâu được không!”
Đội trưởng Điền khó hiểu liếc mắt nhìn anh, cái gì thế này? Thiệu Tam gia lên cơn gì đây?
Thiệu Quân lại nói thêm vài câu, mục đích vẫn là đẩy Đội trưởng Điền đi làm việc vặt.
Đội trưởng Điền vẫn lười nhúc nhích, làu bàu nói: “Sao cậu không tự mình đi đi? Cậu đi thì trưởng nhà giam còn có thể nể mặt. Chẳng phải cậu là đại thiếu gia hô mưa gọi gió à?!”
Thiệu Quân chưa bao giờ cảm thấy Điền Chính Nghĩa phiền phức vô vị đến thế.
Anh gần như đẩy anh ta ra khỏi văn phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Quay đầu lại mới được đi hai bước, anh lại xoay người, bấm khóa cửa phòng làm việc, kéo kín hết cả rèm, mới cảm thấy thoải mái …
Thiệu Quân kéo ghế lại gần, ôm màn hình giám thị nhỏ, gần như dán mặt vào đó, chăm chú nhìn La Cường thủ dâm.
Mọi chuyển động và biểu cảm của La Cường đều hiện lên rất rành mạch. Phần thân dưới đầy đặn, cứng cáp, một bàn tay lớn cũng không thể cầm trọn, quy đầu mạnh mẽ được các ngón tay nổi đầy những đường gân xanh và lòng bàn tay chai sạn xoa nắn. dương vt đỏ sậm cứng cáp và mạnh mẽ, như một lớp sắt nóng chảy, bắt đầu sôi sùng sục trào dâng. …
Thiệu Quân ngây người ra, đầu từ từ ngả về phía sau, trong lòng dường như có một dòng nước ào ạt chảy qua, phủi sạch lớp ngụy trang, lộ ra trái tim trần trụi.
Anh duỗi ngón tay đến thắt lưng quần, cách một lớp quần mà đã có thể cảm nhận được nó cứng lên thế nào.
Thiệu Quân lo lắng thở dốc, ngón tay run rẩy, kéo quần dài xuống, vật nóng cứng tràn ngập lòng bàn tay khiến anh vô cùng thích thú, vừa kích thích vừa sợ hãi vừa xấu hổ.
Anh nhìn chằm chằm La Cường trên màn hình không chớp mắt, dù rất sợ đồng nghiệp sẽ gõ cửa bước vào vào lúc này, nhưng anh hoàn toàn không thể chống lại sự cám dỗ như mê hồn của người đàn ông trước mặt, bàn tay anh nhanh chóng di chuyển lên xuống, khớp với tần suất điên cuồng của La Cường. Cũng gần như cùng một lúc đó, hưng phấn và xúc động bắn ra, tay và quần đều dính đầy …
Thiệu tam gia đêm đó lẻn ra ngoài, buồn bực lấy một xấp tài liệu che chắn đáy quần, chui vào ký túc xá thay cái quần khác …
Sau khi thay quần quay lại, thừa dịp đồng nghiệp không ở đây, anh mày mò trong phòng giám sát một mình.
Anh trích xuất đoạn video giám sát nhà tắm kia ra, đặc biệt là cái cảnh La Cường dắt chim đi dạo kia, chép nó vào USB nhỏ của riêng mình rồi bí mật mang đi.
Vài ngày sau đó, Thiệu Tam gia vẫn bồn chồn đứng ngồi không yên, đầu toàn những cảnh đó. Sau đó, có một hôm anh ngồi phòng giám sát trực một mình, Thiệu Quân ngứa tay ngứa chân, lòng phiền muộn, không kìm được, lại lục đoạn video đó ra, nghĩ một lúc, để an toàn, anh quyết định xóa toàn bộ đoạn băng.
Đoạn video La lão nhị dắt chim đi dạo chỉ có Thiệu tam gia anh xem thôi, không ai được xem nữa.
Nhưng mà cũng có ai thèm xem đâu?
Toàn bộ quản giáo trong khu nhà giam số chỉ có Thiệm tam gia là có đam mê xấu xa không thể nói với người ngoài, không dám nhìn công khai, chỉ dám trốn trong phòng nhìn trộm. Rảnh rỗi không có việc gì làm lại lấy chiếc thước nhỏ ra đo chiều dài, sau đó hồi tưởng lại trong đầu, nhấm nháp hưởng thụ.
Nhưng Thiệu Quân vẫn không yên lòng, có cảm giác như La Cường là người của anh, chim lớn của La Cường cũng là của anh. Tam gia gia anh làm việc mệt thì lại lôi ra xem hai lần, để giải tỏa cơn khát và mệt mỏi, xem đến nghiện, những người khác thì đừng hòng xem!
Kể từ lúc đó, không biết bắt đầu từ khi nào, Thiệu Quân nhận ra rằng anh đã say mê La Cường.
Giả vờ không quan tâm hoặc lừa dối bản thân cũng đã thành vô ích. Anh đã thích La Cường mất rồi.
Nếu không, khi La Cường bị đánh, sao anh lại cảm thấy lo lắng và nóng ruột như thế? Sao anh có thể vội vàng đưa hắn ra khỏi lồng sắt, cho đến bệnh viện như thế?
Sao anh có thể ương bướng với cha mình vì La Cường, tìm mọi cơ hội để đính chính tên, khôi phục lại thân phận thật của hắn như thế?
Sao anh bỏ tiền mua ăn vặt để lấy lòng, chỉ để nhìn thấy La lão nhị nhoẻn miệng cười với anh?
Sao anh ở phòng biệt giam với La Cường cả đêm nghe hắn tâm sự, trái tim La Cường rỉ máu, anh cũng cảm thấy đau theo?
Sao anh sẵn sàng đi ngược lại nội quy nhà tù vì bố La Cường đã mất, mời đội đưa linh cữu đi phúng viếng, thậm chí là đàn em xã hội đen trước đây của La Cường đến nhà tù, làm cúng thất cho bố La, chỉ để thực hiện tâm nguyện của người đàn ông này?
Cuối cùng đây là bố của ai vậy? Cũng có phải bố Tam gia gia anh mất đâu, anh quan tâm làm cái rắm gì cơ chứ?!
……
Nhà xưởng, căn tin, hay đường ra vào khu buồng giam, mỗi lần La Cường đi ngang qua, Thiệu Quân đều nghiêng đầu ngâm nga một bài hát nào đó như không có chuyện gì xảy ra, khi La Cường bước qua anh, anh nhìn chằm chằm vào mông hắn thật lâu, đôi mắt như phát ra tia X-quang quét lên mông của La Cường, nóng lòng như muốn lột da hắn ra, chạm vào máu thịt nóng đỏ bên trong đó.
Ngày tháng trôi qua bình yên. Mặt trời đỏ từ từ nhô lên, rồi khuất dần sau rặng núi xa.
Mỗi ngày đều nhìn cây hòe phía dưới ký túc xá nở những chuỗi hoa dịu dàng, mỗi ngày đều có thể ngắm người ấy.
Đôi khi tù nhân tan việc vào buổi tối, đóng gói dụng cụ, xếp hàng bước ra khỏi nhà xưởng, La Cường không biết vô tình hay cố ý mà luôn rề rà đến cuối cùng, ngồi xổm mang giày (vẫn là giày vải không có dây buộc), hắn có thể ngồi đó mang giày đến mười phút.
“Anh Cường, đi ăn cơm không?” Hồ Nham không nhịn được mở miệng hỏi, y muốn đi ăn cùng với La Cường.
“Cậu đi trước đi, tôi thu dọn đồ đạc một chút.” La Cường không ngẩng đầu, giọng rất hời hợt.
Hồ Nham rất thất vọng, bước đến cửa còn quay đầu lại nhìn một cái …
Thiệu Quân cũng cố tình trì hoãn, bảo La Cường làm này làm nọ, kiếm cớ để hai người có thể ở lại một góc nhà máy hoặc nhà kho để nói chuyện riêng.
Nhà kho có một cầu thang bằng sát thông lên sân thượng nhỏ trên tầng vương đầy tàn thuốc.
Khi đó, Thiệu Quân và La Cường thường ngồi trên sân thượng ấy, người dựa tường đông người dựa tường tây mà hút thuốc, ngắm nhìn nhau qua khóe mắt, rồi ngắm hoàng hôn với bầu trời đầy mây đỏ …
La Cường như bâng quơ hỏi: “Cảnh sát Thiệu, tại sao cậu lại vào tù?”
Thiệu Quân cắn điếu thuốc: “Ai ngồi tù? Tôi ở đây quản lý các anh đó.”
La Cường chăm chú nhìn anh: “Cậu biết ý tôi là gì mà. Lúc trước cậu có cơ hội vào rất nhiều nơi mà? Cục Công an, Đội chống buôn lậu Hải quan, Đội đặc nhiệm, Còn có cái đội biệt kích Lam Kiếm gì đó. Tôi nói đúng chứ?”
Thiệu Quân nhún vai: “Có gì hay đâu? Anh đừng xem mấy phim truyện đội cảnh sát đặc nhiệm với đội biệt kích mà tưởng nhầm. Thật sự vào đó chán lắm, cả ngày ru rú trong đại viện tập huấn, không được tự ý ra ngoài. Nếu có chuyện nghiêm trọng xảy ra, có khi còn bị điều đến khu dã chiến.”
La Cường cười nhạo, nghĩ thầm trong đội cảnh sát đặc nhiệm thì chán đấy, nhưng mà làm ảnh sát nhà giam thì cũng có hơn gì đâu?
Thiệu Quân im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, nơi không ai có thể quản lý được tôi. Tôi được ở một mình, thật sự rất tốt.”
La Cường nheo mắt suy tư: “Người nhà của cậu chấp nhận để cậu làm việc ở đây à?”
Thiệu Quân cảnh giác hỏi: “Anh biết chuyện nhà tôi à?”
La Cường cố ý trêu chọc anh: “Toàn nhà giam có ai mà không biết chứ, Tam thiếu gia?”
Thiệu Quân ngây người ra: “Đừng có giỡn. Gọi tên tôi đàng hoàng đi.”
“Ha ha …” La Cường đột nhiên vui vẻ, “Tam màn thầu!”
Thiệu Quân cầm đầu lọc thuốc lá ném qua La Cường nhưng không trúng, thế là anh nhào qua đánh người luôn. Khóe miệng La Cường cung lên một nụ cười, ha ha né tránh. Hai người đùa giỡn qua lại …
La Cường biết, nhưng cũng không biết.
Hắn không ra khỏi nhà tù được, thông tin ít ỏi về Thiệu tiểu tam nhi hắn biết cũng chỉ từ những tin đồn, những thông tin nhặt nhạnh từ những tù nhân khác. Không phải hắn tình cờ nghe được, đối với người hắn để ý, thì dù Tam màn thầu chỉ cau mày, bĩu môi hay ngoáy mũi, hắn cũng muốn tìm hiểu xem vì sao anh làm như thế, anh đang nghĩ đến ai?
Có một số điều La Cường thật sự muốn biết, nhưng biết rồi để làm gì. Chuyện không liên quan đến bản thân, hỏi thăm làm chi?
Nhưng sao lại không liên quan gì đến hắn? Thiệu tiểu tam nhi thật sự là ai vậy?
Gia đình Thiệu Quân có thế lực, các tù nhân biết điều này, cho nên anh mới có thể thuận buồm xuôi gió, có uy tín, danh dự trong Thanh Hà, được gọi bằng cái tên “Thiệu Tam gia “. Ngay cả quản giáo và trưởng nhà giam cũng phải nể mặt anh mấy phần. Các tù nhân trong đại đội của cảnh sát Thiệu cũng thường nhận được một vài đặc quyền, ưu tiên nho nhỏ.
Còn về lý lịch của gia đình Thiệu Tam gia, cấp bậc chính thức như thế nào, khả năng ra sao, các tù nhân không ai biết.
Bắc Kinh không thiếu nhà có thế lực, có quan chức, thương nhân, công tử, một quản giáo nhỏ thì nhà cũng không thể quá to được, chắc chỉ là một quan chức nhỏ trong Bộ Tư pháp hay cơ quan nào đó bấ kỳ, lúc ấy La Cường đã đoán như vậy.
Khi đó Thiệu Quân có nói với La Cường: “Tôi chỉ không muốn ở trung tâm thành phố, không muốn lắc lư trước mắt bố tôi. Tôi chỉ muốn rời nhà, không muốn thấy bố nữa.”
La Cường nhướng mày: “Tại sao vậy? Bố cãi nhau với cậu à?”
La Cường không nhịn được, nói: “Còn một người cha mà vẫn chưa hài lòng. Không cha không mẹ không ai chăm sóc như tôi rồi cậu sẽ hạnh phúc sao? Tôi ngồi xổm một mình trong nhà giam, tôi bị bắt, bị kết tội vài đây, cậu có thấy không? … Đồ trẻ con. “
La Cường dùng cụm từ “đồ trẻ con” để tổng kết lại những cảm giác Thiệu Quân mang đến cho hắn. Những người trẻ sinh sau năm vẫn còn quá non nớt, thiếu hiểu biết, thích cãi nhau với bố mẹ, hầu hết vẫn là tính tình của những thiếu gia quen được bảo bọc, tự cao tự đại, cảm thấy mình luôn đúng. Những người sinh vào thập niên như hắn, những người đã từng trải qua thảm cảnh đất nước nghèo đói, người thân chia cắt, không thể hiểu nổi những đứa trẻ này, thiên tai từ núi cao xuống đồng bằng, đàn áp giai cấp, chiến tranh, đổ máu, … chúng chưa từng trải qua, nên không biết quý trọng hạnh phúc hiện có.
Thiệu Quân lại nói, “Anh có biết, mẹ anh…..thế nào không?”. Anh biết nhưng vẫn hỏi.
“Lúc sinh Tam nhi, bị khó sinh, băng huyết nên mất.”
Thiệu Quân: “Anh có biết mẹ tôi đi thế nào không?”
La Cường nhìn anh: “Cậu nói tôi nghe được không.”
Thiệu Quân nói: “Mẹ tôi rất yêu tôi. Khi tôi còn nhỏ, tôi được nuôi dưỡng ở nhà ông ngoại. Mẹ tôi gửi tôi đến nhà trẻ mỗi ngày, cho tôi đi học, đưa tôi đi chơi …
“Lúc mẹ tôi còn chưa đến bốn mươi tuổi, tâm lý bà không được ổn, sau đó, năm tôi tốt nghiệp cấp … bà nhảy lầu tự vẫn.”