Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Lần chuyển nhà giam này, tất cả các tù nhân hình sự trọng phạm ở các trại giam gần đó đều bị tập trung lại một chỗ giam giữ, La Cường không ngờ rằng mình lại gặp thằng quý tử của một người quen cũ.
Ban bảy được bố trí vào buồng giam mới, cả nhóm đều cao hứng, ném hành lý leo ngay lên giường sờ đông sờ tây.
Mọi người trong trại giam đều được cấp số hiệu nên khi vào buồng giam, Đội trưởng Thiệu không cần chỉ định vị trí cụ thể, mọi người đều biết mình phải ngủ ở giường nào. Thế nếu không biết? Nếu thậm chí không biết thứ tự của mình, thì đừng hòng ở chung trong một phòng.
La Cường đi thẳng đến cửa sổ, nơi thuộc về vị trí ban trưởng, hắn ngồi trên đó, chắp tay quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn vươn cổ nhìn đông nhìn tây một lượt, nhưng không thấy thấy vị trí của tòa nhà văn phòng, cũng không thể nhìn thấy con đường rợp bóng cây bách ở tầng dưới; từ góc độ của hắn nhìn xuống sân chơi lớn, hắn không thể nhìn thấy khu xà đơn xà kép hắn thích xem nhất!
La Cường rướn cổ như ngỗng, tập trung tìm kiếm một hồi, lẳng lặng leo xuống khỏi giường mình, leo lên giường ban phó đối diện, tức giận quan sát một lúc.
La Cường ho khan vài tiếng, hỏi: “Này, Thuận Tử, đây là … giường của cậu à?”
Thuận Tử đang dọn tủ, giương mắt nhìn lên: “Đúng rồi, của tôi, có chuyện gì vậy?”
La Cường: “Giường trong ban chúng ta để có sai vị trí không vậy? Sao ban trưởng lại ở hướng đó, còn giường ban phó của cậu lại hướng này?”
Thuận Tử không quan tâm lắm: “Không phải trước đây cũng như vậy sao?”
La Cường nuốt nước bọt, vẫn chưa bỏ cuộc.
Giường đúng là không đặt sai vị trí, cửa sổ quay về hướng Nam, vẫn theo cách sắp xếp cũ, là giường tầng trên ở góc Đông Nam là giường của ban trưởng, giường tầng trên ở góc Tây Nam là giường của ban phó.
Vấn đề là hướng tòa nhà văn phòng và sân chơi của nhà tù mới khác với chỗ cũ, nó bị ngược lại!
Phong cảnh tuyệt vời thế mà ông đây không thể thưởng thức, mẹ nó lại để cho kẻ khác nhìn…
La Cường cắn môi, nhìn chằm chằm thân ảnh nho nhỏ mất hồn chạy ra khỏi một tòa nhà văn phòng nào đó, rốt cuộc chịu không nổi, nói: “Hay Thuận Tử này, chúng ta đổi giường đi.”
Thuận Tử sững sờ một lúc, sau đó kinh hãi trợn mắt nhìn La Lão nhị.
Thuận Tử hiển nhiên hiểu sai ý của La Cường, mà tất cả mọi người trong ban cũng ồ lên.
Anh Cường ý anh là gì? Đổi giường? Vị trí giường này có thể tùy tiện thay đổi sao?
Ngài là ban trưởng ban bảy, ngài không ngủ giường cho ban trưởng là có chuyện lớn đó? Vậy vị trí cao thấp trong ban chúng ta chẳng phải sẽ bị lộn tùng phèo sao?
Ngai vàng hoàng thượng, Lão hoàng đế ngài không ngồi, lại bảo phận binh tôi tớ dạ ngồi lên, là đang muốn thay đổi triều đại sao?
Thuận Tử nói, “Anh Cường, anh đang đùa tôi đó hở? Đừng nhây nữa, anh nhanh về lại giường anh đi!”
Hơn nữa, nếu để các ban khác nhìn thấy ban trưởng La lão nhị không nằm trên vị trí của ban trưởng, cả đại đội một sẽ xôn xao đồn các thành viên trong ban bảy tạo phản cho mà xem.
La Cường gãi đầu, bất lực than thở vài câu, rất không đành lòng nhấc mông dời đi, bò lại lên giường mình.
Hắn đột nhiên cảm thấy cái danh ban trưởng, thuần túy chỉ là một thứ chó má, lúc trước hạ lão Thịnh tranh giành cái vị trí này, giờ ngẫm lại chẳng có bao nhiêu ý nghĩa.
Sống trong nhà tù này, những suy nghĩ, quan niệm của La Cường đã dần phai nhạt, dường như không nhận thức được, bất tri bất giác tâm tính hắn đã thay đổi. Tính tình cứng rắn ngoan độc hình thành từ những lần tranh đấu trên giang hồ cũng mềm mại đi. Cấp bậc, danh vọng, địa vị trên giang hồ, hay dưới trướng của hắn có bao nhiêu đội nhóm, bao nhiêu anh em dường như không còn là chuyện quá quan trọng nữa.
Hổ lạc đồng bằng, sa cơ lỡ vận, bị mắc kẹt trong cái nhà tù này. Những gì hắn đã từng có, bây giờ không còn gì cả; nhưng những gì hắn chưa từng có trước đây, bây giờ lại có được trong tay …
Trèo lên cao bao nhiêu không còn ý nghĩa đối với La Cường.
Điều hắn quan tâm nhất bây giờ là mỗi sáng sớm nhìn ra khung cửa sổ nhỏ này, lại được ngắm nhìn hình ảnh tươi sáng trước mắt, được như thế, ngồi tù cũng đáng.
Địa ngục lạnh lắm, từng bước lên nhân gian, ánh dương phủ đầy.
Hồ Nham ngồi trên giường mình vùi đầu thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng liếc nhìn đại ca mình qua khóe mắt.
Y vẫn chưa chết tâm đâu.
Hồ Nham nhìn La Cường, nhăn mũi, bĩu môi nói, “Anh Cường, điều kiện buồng giam tốt hơn trước, trần nhà có lắp quạt trần rồi.”
La Cường ‘ừ’ một tiếng.
Hồ Nham lẩm bẩm nói: “Mùa hè cũng không nóng, cái phấn rôm sảy đó… có gì tốt…”
La Cường liếc nhìn Hồ Nham, nhét lại hũ phấn nhỏ của mình vào dưới gối.
Hắn lại theo thói quen ngước mắt lên để xem vị trí và góc độ mấy camera giám sát, rồi nheo mắt trước camera, miệng nhếch lên, tâm tâm tình ấm áp…
La Cường đang đánh ám hiệu với camera bên này, bên kia người nào đó đeo thắt lưng vũ trang, chân mang giày da, vặn hông bước vào khu buồng giam.
Thiệu Quân vừa bước đến cửa ban bảy đã la lên “A a a.” mấy tiếng.
“……”
Thiệu Quân giận tím người, anh quay lại hét lên, “Là ai làm?”
“Ai đổ một đống phân trước cửa ban bảy đây!!!”
Thiệu Quân quay đầu lại, nhìn thấy trước cửa buồng giam đối diện hành lang, có một người đang tựa lưng nhìn. Nó cũng gầy gò, mặt mày khôi ngô tuấn tú, chân mày trái sát giữa mi tâm có một nốt ruồi màu đỏ hoa đào. Chỉ là, đôi mắt to của nó đang phát ra ánh sáng trắng xanh, mắt thì tròng trắng nhiều hơn tròng đen, đáy mắt hiện lên tia nhìn không mấy thiện chí, nhìn chằm chằm vào anh.
Nó là thằng nhóc đi tiểu từ tầng ba xuống lúc trưa, đã bị chỉ trích.
Thanh niên mắt to kéo khóe miệng cười lạnh: “Cảnh sát Thiệu, cái này, không phải để cho anh giẫm, ai bảo anh tự giẫm lên! Không phải tiểu vào người anh, anh cũng phải thò đầu ra hứng cho tôi vài giọt nước tiểu, anh có quyền gì mà phạt tôi? “
Thằng nhóc này ăn nói vô cùng kiêu ngạo, nói năng bất cần, mà lại còn hơi nói lắp, không vô tình hay cố ý.
La Cường ló đầu ra khỏi cửa ban bảy, đúng là oan gia hẹp, buồng giam của cả hai nằm đối diện nhau, cách nhau hai phòng.
La Cường chỉ tay, miệng nhẹ thở một hơi, đôi mắt ửng đỏ bắn ra dấu hiệu cảnh cáo.
Thanh niên híp cặp mắt to lại, hung hăng uy hiếp: “La lão nhị, ông, cứ đợi đó!”
“Biết ông đây đợi gì không?” La Cường giễu cợt, giữa hai hàm răng phun ra những lời tàn nhẫn, “Đàm Tiểu Long, tao đang chờ ngày bẻ tay, chặt chân, nhặt xác mày.”
Thiệu Tam gia vẫn còn nhớ những gì bố mình nói lúc đầu, đổi tên La Lão Nhị cũng là để “bảo vệ” hắn, người này đầy kẻ thù, trong tù cũng có, làm sao có thể thực sự ngồi trong tù bình an vô sự được?
Nhưng tình huống trước mắt dù có đổi thành Chu Kiến Minh, Vương Kiến Minh hay Trương Kiến Minh thì rõ ràng cũng vô dụng. Oan gia đối đầu, mắt to mắt nhỏ trừng nhau, phóng ra tia lửa.
Thằng nhóc mặt trắng này là ai? Còn chẳng phải là thằng con quý tử duy nhất của một trong bốn “Kinh thành tứ bá”: Hậu Hải Đàm Ngũ gia, thiếu gia nhà họ Đàm, Đàm Long đó sao.
Cái chức danh hơi khó hiểu nên chú thích thêm: Kinh Thành tứ bá là ông trùm ở phía Bắc Kinh. Ông Đàm (con thứ trong nhà họ Đàm -> Đàm Ngũ gia, chưa biết tên thật), địa bàn của ổng là ở Hậu Hải, một phố bar nổi tiếng ở Bắc Kinh, Đàm Long là con của ông này.
() Ảnh phố bar Hậu Hải
Đến trại giam mới, đội sản xuất đổi nghề, không mài đá nữa, tập thể phạm nhân cũng đổi nghề theo, chuyển thành gia công lồng chim.
La Cường ngày nào đi làm trên tay cũng dính đầy keo, các khớp ngón tay, đầu ngón tay, những lằn vân tay hay kẽ móng tay đều đầy vết keo.
Chạng vạng, trong một góc nhỏ ở kho hàng nhà kho xưởng được bao bọc bởi ráng chiều, hai người bí mật trò chuyện với nhau, Thiệu Quân liên tục chà bàn tay dính keo của mình lên quần.
Thiệu Quân vừa lau vừa phàn nàn: “Sao anh để vậy hoài thế? Không lau đi …”
La Cường khinh thường: “Lau làm gì? Lau xong mai lại dính lại thôi.”
Thiệu Quân nói: “Vớ vẩn, vậy anh không lau luôn à? Tối nay anh ăn ba cái màn thầu lớn, ngày mai anh cũng đói, nên thôi tối nay khỏi ăn nữa được không?”
La Cường nhoẻn miệng cười vui vẻ: “Màn thầu thì phải ăn. Không ăn thì đói. Buổi tối ngủ không được lại càng muốn ăn…”
Thiệu Quân phồng mang trợn má: “Sau này không rửa thì đừng hòng chạm vào em, Tam gia đây cũng sẽ không chạm vào anh nữa luôn!”
Có một lần, Thiệu Quân không nhịn được nữa, anh giật lấy tay La Cường chà xát lau rửa, cạy đến từng cái móng tay, khiến La Cường phiền đến mức phải trốn tránh, nói em nghiện sạch sẽ thì tự mà chùi đi còn hành hạ ông đây làm gì!
Bữa nào Tam màn thầu em tự tay cầm nan tre dán lồng chim xem, biết nó vất vả như thế nào em còn dám chán ghét ông đây?!
Thiệu Quân cũng tìm hiểu nguyên nhân ân oán của La Cường và thằng nhóc kia.
Hậu Hải lão Long vương Đàm Ngũ Gia, sinh ra trong một gia đình thư hương thế gia ở Bắc Bình, kết hôn với bát kỳ danh môn khuê tú, có gốc có rễ, gia tài bạc triệu, trước đây ông ta là nhà giàu, thế lực nhất Hậu Hải, mọi người ai cũng kính sợ.
Còn La Cường thì sao? Xuất thân của La Cường là gì?
Hai anh em nhà họ La thì thuộc tầng lớp dân nghèo trong những con hẻm nhỏ, không có lai lịch xuất thân, có thể coi như là đi lên từ hai bàn tay trắng. Hai anh em chỉ dựa vào sức của bản thân, đi lên không ngừng theo con đường đó, của cải từ con số không thành giàu có, khiến nhiều người ngưỡng mộ, nhưng cũng khiến không ít người ghen ghét hận thù.
La Cường khởi thế làm giàu tại những con hẻm nhỏ khu Tây Tứ. Các công việc kinh doanh đầu tiên của hắn là quán bar Internet và phòng chơi bida, sau đó ngày càng lớn mạnh, nhà hàng, quán bar, vũ trường và câu lạc bộ đêm càng ngày càng đắt khách, lợi nhuận cao, thế lực địa bàn dần dần xâm chiếm ngành công nghiệp hộp đêm cả thủ đô, với tay đến những đoạn đường vàng như Hậu Hải và Tam Lý Truân. La Cường có năng lực và bản lĩnh, dù là đánh nhau hay kinh doanh, hắn luôn có tầm nhìn hiểm hóc, ra tay tàn nhẫn, lại ỷ vào tuổi trẻ khí thịnh, khi đó không đặt Đàm Ngũ gia vào mắt.
Việc làm ăn của Đàm Ngũ gia bị bất lợi, ông ta tức giận nhưng không địch lại được ống thép hung tợn trong tay La Lão nhị, từng bị La Cường chiếm cả hai cửa hàng lớn trên mặt tiền nên sinh lòng thù hận.
Hai năm trước, hệ thống công an truy quét băng nhóm, nhà họ Đàm cũng bị ảnh hưởng nặng nề, có một thằng con trai quý giá cũng bị bắt bỏ tù giống với La Lão nhị. Con ông ta và La Cường bị xét xử bỏ tù, mỗi người bị kết án năm, đâu đã vào đấy.
Đại đội một Thiệu Tam gia quản lý tình cờ có đến hai ‘ông lớn’ được phân vào, ông trời cũng rất biết cách trêu ngươi.
Ngày nào hai người cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, ai nhìn ai cũng không vừa mắt.
Lúc chạy đường dài tập thể dục sáng sớm mỗi ngày, hai người tự chia ra dẫn đầu hai đội nhỏ, gườm gườm nhìn nhau, không ai muốn chạy phía sau người còn lại, thế là hai con người này dẫn đầu đội cắm đầu lao lên phía trước, khiến một bầy đàn em theo sau vừa thở hổn hển vừa than khóc như ri…
Mỗi ngày làm việc trong nhà xưởng, hai người này một người ngồi đầu đông người kia ngồi đầu tây, cắm đầu làm việc như đang so tài ngầm, nếu hôm nay có người làm được bốn chiếc lồng chim, thì người kia không thể chỉ làm ba chiếc lồng. Các quản giáo nói, Thiếu gia, nhìn đội của ngài kìa, La lão nhị với Đàm Tiểu Long kia cứ như Đông Tà Tây Độc, chúng ta đi làm mỗi ngày, chỉ để nhìn hai người này đấu võ công với nhau, Đào Hoa Chưởng đánh với Cáp Mô Công! ()
() Mấy nhân vật và võ công trong Anh Hùng Xạ Điêu =]]
Mỗi tối ăn cơm trong nhà ăn, một người ngồi ở đầu đông, người kia phải ngồi ở đầu tây. nhóm ‘binh tôi tớ dạ’ ngồi thành một bàn, cạn lời nhìn hai đại ca …
La Cường đã không còn là thằng nhóc hai mươi mấy vắt mũi chưa sạch nữa, nên đương nhiên hắn sẽ không chủ động khiêu khích Đàm Long, nhưng hắn cũng không phải hạng vừa, nếu Đàm Long khiêu khích, hắn cũng phải phản đòn.
Ca làm việc chiều nay trong nhà xưởng vừa vặn là giờ Đội trưởng Thiệu trực, đi tuần tra các lối đi.
“Đông Tà” vẫn ngồi ở vị trí cũ ở góc tường phía đông, bên cạnh là một đám lâu la ban bảy đang vùi đầu mài thanh tre.
“Tây Độc” vẫn ngồi ở góc tường tây, bên cạnh là đám lâu la ban mười ba đại đội . Chúng đóng đinh vào mấy thanh tre đã đánh bóng rồi dán thành lồng chim.
Thiếu gia nhà họ Đàm xuất thân phú quý. Mặc dù cũng sống trong hẻm nhưng hẻm của nhà Đàm hoàn toàn khác với hẻm của nhà La. Dòng họ nhà Đàm ngày xưa có nhà cửa, đất đai, có đồ cổ thời xưa được hoàng đế ban cho, có vàng thỏi bạc thỏi. Gia đình họ có một tứ hợp viện lợp ngói xanh ở phố Liễu Minh, Hậu Hải, () với hai cánh cửa màu đỏ, phía sau cửa là tường xám xây thành bình phong.
() phố Liễu Minh, Hậu Hải
Một cái nhà như vậy ở Bắc Kinh bây giờ không có giá mười triệu tệ, có khi còn không bán.
Dưới sự bao bọc cưng chiều của ông già nhà, Đàm thiếu gia bao năm qua đã quen với sự kiêu ngạo, hô mưa gọi gió, chưa bao giờ chịu khổ cực, cũng chưa từng làm nghề thủ công, ngày ngày ở trong tù, sao nó có thể vui vẻ, có thể thoải mái cho được. Thấy La Cường có thể thích sao?
Đàm Long kìm lại ý nghĩ muốn gây sự với La lão nhị đến cảm giác như xương cũng muốn nứt ra hết, nếu cứ thế này đêm nay chắc chắn không tự gặm đứt ngón tay mình sẽ không ngủ yên!
Đàm Long nhân cơ hội không ai để ý tới, cầm một cái bát lớn trên bàn lên, nhét vào trong tay áo, đứng dậy bước lại đây.
Nó đi nhanh như gió, đáy mắt lộ ra sự ác ý.
Còn chưa kịp đi tới trước mặt La Cường, ghế đẩu bên dưới mông La Cường trượt ra một đoạn dài, hắn đứng lên.
Đàm Long đang cầm trên tay một thứ gì đó. Nó không cầm giũa hay kéo linh tinh, những thứ này là vũ khí giết người, nếu thật sự gây thương tích cho người khác thì lại càng thêm tội, hơn nữa những dụng cụ bằng sắt này luôn được buộc chặt vào bàn bằng dây xích để ngăn phạm nhân cầm lên làm bậy.
Đàm Long, tên nhóc này cũng tính toán lắm, trong tay nó là một bát keo con chó lớn!
Là loại keo mà họ dùng để dán lồng chim, hàng ngày nhà xưởng cấp cho một bát lớn, đun nóng để dùng.
Đàm thiếu gia xuất chiêu. Nó di chuyển rất nhanh. Cái động tác cực kỳ giống với động tác phất tay áo trong kinh kịch, khá là chắc kèo nó học được từ ông bố Ngũ gia mê xem hát của nó, “pặc’ một tiếng keo con chó phóng ra từ tay áo.
Lần này, có người bị trúng.
La Cường nhảy nhanh sang một bên, nghiêng đầu tránh luồng keo, nhưng không ngờ Tam màn thầu của mình đang ở phía sau.
Nếu La Cường biết Thiệu Quân ở sau lưng mình, hắn sẽ không bao giờ né, hắn sẽ lao lên hứng hết.
Thiệu Quân phát hiện ra chuyển động bất thường của Đàm Long đầu tiên, nghĩ rằng La Cường không nhận ra, anh vội chạy tới ngăn chặn Đàm Long, thế là nguyên một bát keo con chó tạt hết vào người anh.
Thiệu Quân ngày hôm đó xui tận mạng.
Thiệu Tam gia yêu thích sạch sẽ lại còn bị ám ảnh cưỡng chế về sự sạch sẽ, đầy đầu đầy cổ đều dính đầy keo con chó.