TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)

chương 48: nhìn trộm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiệu Quân làm kiểu đầu mới trong tiệm hớt tóc nhỏ trong trại giam. Khu nhà tù mới thực hiện chính sách tự cung tự cấp, khuyến khích phạm nhân tham gia nhiều ngành nghề lao động khác nhau, giữ được khả năng tái hòa nhập xã hội trong tương lai, nên là, thợ hớt tóc cũng là phạm nhân.

Thợ cắt tóc cho Thiệu Tam gia là Hồ Nham trong ban bảy của đội.

Tiểu Hồ là một thợ cắt tóc trước khi vào tù, y rất khéo tay, từng làm việc trong một tiệm làm tóc cao cấp có tên “Mị Ảnh” ở Bắc Kinh, và là nhà tạo mẫu tóc chính.

Những tù nhân đến làm việc trong tiệm cắt tóc được phép sử dụng dao kéo phải được điểm khoan hồng ở mức , Hồ Nham là một trong những tù nhân có biểu hiện tốt, chứ những người như La Lão nhị hay Đàm đại thiếu thì còn khuya mới có thể đến đây làm việc.

Nhưng mà thật tiếc, nhà tạo mẫu tóc Mr.Hồ của chúng ta đến đây chỉ để làm một kiểu tóc duy nhất, chính là cạo đầu, ví dụ điển hình cho câu ‘đại tài tiểu dụng’, ‘lấy dao mổ trâu giết gà’. Tất cả các tù nhân bước vào ngưỡng cửa này, theo đúng yêu cầu của quy chế nhà giam, chỉ có thể cắt trăm lần như một: đẩy tông đơ thành cái đầu trọc sáng loáng. Bàn tay khéo léo thêu hoa dệt gấm của Mr.Hồ không hề có đất dụng võ.

Hôm nay là ngày nghỉ, La Cường tranh thủ lúc rảnh rỗi, lắc Lư rảo bước vào tiệm hớt tóc.

Hồ Nham đang đẩy tông đơ cho một tù nhân khác, vừa nhác thấy La Cường, tròng mắt y ngay lập tức dính chặt vào hắn.

“Anh Cường đến rồi? Ngồi đợi em một lát!”

“‘Một lát thôi.”

“Anh Cường, anh đừng sốt ruột, đừng đi, đợi em nha!”

Chàng tù nhân xui xẻo đang được Hồ Nham hớt tông đơ la oai oái: “Ối giời ơi lỗ tai! Tiểu Hồ lỗ tai của tôi!”

Thân hình mảnh khảnh của Thiệu Tam Gia từ sau bóng lưng rộng lớn như núi của La Cường lắc lư bước ra, lúc Hồ Nham thấy Thiệu Quân cũng tới, đôi mắt y chợt ảm đạm đi.

Trong tiệm hớt tóc có quản giáo và một người quản lý, Thiệu Tam Gia hoàn toàn không cần phải đến, nhưng làm sao mà anh yên tâm cho được? Anh bủn xỉn keo kiệt lắm, người của anh, anh phải đi theo bảo vệ, không cho ai dòm ngó hết.

Hồ Nham nhẹ nhàng dùng hai tay ôm đầu La Cường từ phía sau, nhìn từ trái qua phải, tấm tắc khen thầm trong lòng. Y cảm thấy cơ thể vạm vỡ và cái đầu như con báo này của La lão nhị, thực sự càng nhìn càng thấy hấp dẫn.

Hồ Nham bừng bừng nhiệt tình hỏi: “Anh Cường, anh muốn để kiểu tóc nào?”

La Cường không quan tâm lắm: “Vào chỗ này còn để ý đến kiểu tóc sao? Cạo sạch sẽ hết là được rồi.”

Các phạm nhân khác đến đây thì leo thẳng lên ghế đẩy tông đơ, đẩy xong thì cút đi nhanh nhanh, Mr.Hồ không thèm hầu hạ thêm lấy một phút, nhưng riêng với La lão nhị, Mr.Hồ bao trọn gói dịch vụ, bôi kem cạo râu lên má và cằm của hắn, bắt đầu cạo râu cẩn thận.

Râu tóc La Cường rất nhiều, bộ râu hắn đen dày, kéo dài từ hai bên mai tóc đến cằm, kéo đến tận hai đường gân xanh trên cổ. Trong tù chỉ có thể dùng máy cạo râu chạy điện, tệ hơn cạo bằng lưỡi dao nhiều. Hồ Nham cúi xuống, để mắt thật sát, tỉ mỉ cạo bỏ phần râu gần yết hầu hắn.

Thiệu Quân ngồi cách đó hai mét, trên tay cầm một tờ tạp chí, hai con mắt dưới vành nón như bắn ra mấy mũi tên lạnh lẽo.

Cằm của La Cường, Tam gia gia đây vẫn chưa chạm vào đâu!

Anh nhìn chằm chằm vào sau đầu của La Cường, phẫn nộ đếm số lần Hồ Nham hạ dao. Tên tiểu hồ ly này nếu y dám cạo hai trăm lần, Tam gia gia sẽ lấy lưỡi dao cắt hai trăm lần lên mông của con hồ ly lẳng lơ và của tên khốn khiếp này luôn……

Hồ Nham cạo xong râu cho La Cường, theo quy trình hồi đó y phục vụ khách trong các tiệm làm tóc cao cấp, bước tiếp theo sẽ là massage da đầu!

Thiệu Tam gia không thể ngồi yên được nữa. Tên khốn khiếp kia ngửa cổ ra sau, hai mắt híp lại, vẻ mặt rất hưởng thụ Hồ Nham massage, tư thế thân mật kia rõ ràng là đang âu yếm! Hồ Nham đã từng là một thợ chuyên nghiệp, kỹ thuật đó, lực nhấn đó chắc là phê không nói nổi ha.

Thiệu Quân lạnh lùng đi tới: “Sắp xong chưa, thời gian thông khí cũng sắp hết rồi, còn năm phút nữa.”

Hồ Nham liếc đôi mắt nhỏ, nhìn một cái không cam lòng dưới hàng lông mi dài của mình, cầm cái tông đơ lên.

Hồ Nham đẩy tông đơ hai bên và đỉnh đầu của La Cường, lúc đấy đến phần ót, y nói: “Anh Cường, đầu của anh, em cạo thêm hình nhé?”

La Cường nhướng mày hỏi: “Cậu tính cạo hình gì?”

Hồ Ngôn: “Anh muốn hình gì em cạo hình đó, giống như ‘hình xăm’ phía sau đầu vậy.”

() hình xăm tóc/hair tattoo:

Thiệu Quân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vừa cạo đầu, vừa cạo hình xăm, hừm…”

Hồ Nham tinh mắt, miệng lại nói nhiều, không ngừng ríu rít: “Anh Cường, em nhìn thấy trong nhà tắm, phía dưới anh có một hình xăm phải không? Hình xăm đó là hình gì vậy?”

Thiệu Quân ngước mặt lên nhìn La Cường, ánh mắt dò hỏi.

La Cường nhìn đi chỗ khác, không nói gì.

Hình xăm mà Hồ Nham nhìn thấy, Thiệu Quân cũng nhìn thấy ở trang trại ngày hôm đó, nhưng thời gian gấp gáp, chỉ lung tung liếc một cái, không kịp nhìn kỹ hơn.

Anh chỉ nhìn thấy một hoa văn màu đen uốn lượn dọc theo phần hông phải của La Cường, chìm trong đám lông rậm rạp ở bụng dưới, kéo dài đến phần tư mật nhất, màu sắc rất đậm, hình dạng độc đáo. Thiệu Quân chưa bao giờ nhìn thấy một hình xăm đen tuyền đẹp như vậy, đặc biệt là trên một người như La Cường. Mỗi nét xăm xuyên qua vân da hiện nên một sự bí ẩn nào đấy làm người khác căng thẳng, lộ ra sức quyến rũ nam tính hừng hực của giống đực.

Hồ Nham cũng lắm miệng, luyên thuyên nói: “Anh Cường, hình như hình xăm của anh là một con rồng phải không, một con Tiểu Hắc Long?”

Thiệu Quân đột nhiên nhướng mày, nhìn chằm chằm vào La Cường.

Hồ Nham: “Nhưng hình như anh đâu phải tuổi rồng phải không? Đại ca, em nhớ anh tuổi ngựa.”

Thiệu Quân: “……”

Trong gương, anh mắt La Cường không có biểu cảm gì, lạnh lùng nói: “Xong chưa? Có cạo tiếp không? Nếu không cạo, đưa tới tông đơ tôi tự đẩy.”

Ra khỏi phòng hớt tóc ngày hôm đó, Thiệu Tam gia và La Lão nhị người trước người sau đi bộ dưới mái hiên trở lại buồng giam.

Thiệu Quân đi vài bước, quay đầu lại, hung hăng liếc La Cường một cái, bắn ra một mũi tên nhỏ.

Bước thêm vài bước, anh lại quay lại nhìn, piu, bắn ra một mũi tên nhỏ khác.

La Cường đi phía sau, hai tay đút túi quần, nhỏ giọng hừ nói: “Làm gì vậy? Hai mắt trợn trắng lên thế là sao?”

Thiệu Quân đột nhiên quay đầu sang chỗ khác, hung dữ chất vấn: “Hình xăm Tiểu Hắc Long rất đẹp đúng không?!”

La Cường hừ một tiếng.

Thiệu Quân đấm vào không khí một cái, gầm nhẹ: “Tại sao hình xăm của anh xấu vậy? Anh lại còn xăm lên chỗ đó!”

“Sao anh không tự xẻ thịt mình ra, rồi khắc tên Tiểu Hắc Long của anh lên xương, khảm vào xương, xăm hết toàn thân luôn đi!!!”

La Cường im lặng một lúc, biết Thiệu Quân đã hiểu lầm, liền vươn tay nắm lấy cổ tay, kéo anh lại gần, niết mạnh: “Hình xăm lâu rồi, em nghĩ đi đâu vậy?”

“Lúc còn trẻ, ông đây có một lần chạy trốn đến Quảng Tây, chỉ có một mình, không có bất kỳ người thân nào bên cạnh. Anh nhớ gia đình mình, xăm hình này lúc đó. Em đang nghĩ gì trong đầu vậy?”

La Cường hiếm khi sẵn sàng giải thích cho người khác như vậy.

Một mình xuôi nam, sống trong giang hồ, không ai ở nhà biết La lão nhị còn sống hay đã ra đi. Ngay cả La Cường cũng không biết, sống được hôm nay, ngày mai liệu có thể sống tiếp không.

Trong vùng núi sâu, nơi tràn ngập những tên cướp và buôn ma túy người Miến Điện, La Cường bị bắn hai phát vào người và một nhát dao xuyên bụng, bị ném xuống khe núi, may mắn bắt được một nhánh cây, máu me khắp người. Hắn lấy tay nhặt ruột nhét lại vào bụng, chỉ với chút hơi tàn, hắn leo ra khỏi núi trong vài ngày.

La Cường là kiểu tính tình lạnh lùng trời sinh, lúc đó trong lòng không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn sống sót, có tới số cũng không chấp nhận, còn một hơi thở cũng phải về nhà, vì nhà còn có một đứa trẻ ngồi trước ngưỡng cửa, đợi ông đây trở về …

Lần nào Thiệu Quân nghe những lời tâm sự của La Cường, anh cũng rất buồn cho người đàn ông này. Anh biết những năm đó ở trại cải tạo trẻ thành niên hắn đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, sau này một mình lăn lộn trong giang hồ, còn khốc liệt hơn trại trẻ vị thành niên, giai đoạn đó, không biết đi đến quỷ quan môn bao nhiêu lần, rồi bò ra khỏi cõi chết bao nhiêu lần.

Một người quá lạnh lùng và mạnh mẽ, đến lúc thập tử nhất sinh, để cố sống sót cho bằng được, trong lòng nhất định phải có một sức mạnh tinh thần, bằng không làm sao có thể chống chọi được?

Thiệu Quân xấu hổ đến xụi lơ gương mặt tức giận, lòng dạ hẹp hòi lẩm bẩm: “Thật tuyệt, hừm, sao anh không xăm tiểu Hắc Long vào cái đó đó luôn đi!”

Một câu giấm ghen chua lòm khiến La Cường không khỏi bật cười.

Hình xăm tiểu Hắc Long thực chất là xăm ở bụng dưới nơi mũi dao đâm trúng, khéo léo che đi vết sẹo dài tấc khiến người ta kinh hãi kia, trông tổng thể khá đẹp mắt.

La Cường mềm lòng, giọng nói cũng dịu đi: “Nó là em trai anh, còn em là em… Hay là, sau này anh xăm cái màn thầu lên chim nhé, em thấy được không?”

Thiệu Quân trợn mắt tức giận: “Cút đi! Ai thèm quan tâm đến mấy trò của anh?”

La Cường cởi mũ cảnh sát của Thiệu Quân.

Thiệu Quân nổi giận đùng đùng: “Đồ đáng ghét, trả mũ đây!”

La Cường nổi hứng chọc ghẹo, đưa tay sờ sờ bộ tóc ngắn cũn của Thiệu Quân: “Quả trứng này đẹp trai thật.”

Thiệu Tam công tử vốn là một người có khuôn mặt thon gầy, chân mày đẹp, dù cạo gần hết tóc, cái trán nhẵn nhụi, đường nét chân mày và nét mặt càng rõ ràng góc cạnh, đôi môi hồng hào, không hề làm giảm đi sự tuấn tú của gương mặt này.

Thiệu Quân rất ghét cái đầu trọc của mình, anh túm lấy mũ, nhanh chóng đội lên để che đi cái đầu rồi bỏ chạy trên đôi ủng da lớn.

La Cường chậm rãi đi theo phía sau, ánh mắt nhìn theo vòng eo nhỏ cùng đôi chân dài, khóe miệng cong lên một tia cười ấm áp …

Cả hai luôn tranh thủ động tay động chân với nhau khi không có ai xung quanh, nếu không sẽ bị chết ngạt, chết cháy mất.

La Cường nhìn theo bóng lưng Thiệu Quân đang bỏ chạy, nhưng hắn không ngờ rằng có người cũng đang ở phía khác sân chơi, nhìn theo bóng lưng hắn.

Đàm Long gây chuyện trong nhà xưởng, hất keo dán dính đầy đầu Thiệu Tam gia, dĩ nhiên quy định nhà giam đâu thể để yên cho nó. Đàm Thiếu gia bị biệt giam vài ngày, mới được thả hôm nay.

Đàm Long vẫn chưa được tháo cùm ra khỏi tay, lê giày lắc Lư đi tới. Thằng lỏi này nheo mắt nhìn từ xa không nhìn thấy rõ lắm, chỉ thấy La Cường đang đứng nói chuyện với một người trông giống như một quản giáo. Bàn tay to của La Cường xoa đầu người kia, đầy vẻ cưng chiều…

Đàm Long nhổ phẹt cái lá đang nhai trong miệng xuống đất, lẩm bẩm nói: “La Lão nhị, tôi nghĩ là ông chán sống rồi…”

Lúc Đàm Long rống lên câu “Nếu không phải ông tôi đã không vào tù”, “Ông có tình hại tôi vào tù” với La Cường kia là có lý do.

Khi La Chiến bị bắt, La Cường sau đó tự thú, hai anh em bị một lưới bắt hết, công việc làm ăn và của cải tích lũy nhiều năm đều đổ sông đổ bể. Đối với những người như La Cường, liệu hắn có cam lòng?

Một số cửa hàng ở mặt tiền Hậu Hải là do hắn có được từ tay Đàm Ngũ gia, chèn ép địa bàn hoạt động của nhà Đàm đến mức suýt phá sản. Cái giậu lớn La Cường bị đổ một cái, bìm đã leo ào ào. Kẻ thù cũ của hắn quay trở lại ngay lập tức, chia lại phạm vi thế lực, tịch thu lãnh thổ, bắt nạt đàn em hắn, chiếm cửa hàng, lấy tiền của hắn.

La Cường vào phòng thẩm vấn cục cảnh sát, khai hết mọi thông tin liên quan đến tất cả các giao dịch làm ăn của hắn với nhà Đàm, nhà Lý, cung cấp bằng chứng nhóm người này cũng hoạt động kinh doanh bất hợp pháp. Những người như Đàm Long công việc làm ăn dĩ nhiên cũng không trong sạch, bằng chứng bất hợp pháp rất rõ. Cảnh sát vốn dĩ muốn phá triệt để đường dây, một lưới bắt hết, Vì vậy, năm đó, Đàm Thiếu gia nối gót La lão nhị sa lưới pháp luật.

Đàm Thiếu gia chưa bao giờ vào trại cải tạo trẻ vị thành niên, cũng chưa bao giờ chịu đau khổ, lần đầu tiên trong đời ngồi tù, là do bị La Cường tố. Bây giờ cả hai bị nhốt chung một nhà tù, đúng là oan gia ngõ hẹp. Đàm Long hận La Cường đến chết, muốn lột da, ăn thịt hắn.

Thiệu Tam gia cũng không hoàn toàn đảm nhiệm phụ trách ban của Đàm thiếu gia, nhưng vài đội trưởng thay nhau trực ban, đến phiên đội trưởng Thiệu làm nhiệm vụ những ngày này, anh cũng sẽ phải quản lý Đàm Long.

Đàm Long đêm đó được quay lại ngủ trong buồng giam, nhưng vẫn chưa chịu thôi, nó lao sang giường của một phạm nhân khác bên cạnh.

Muốn chịch xã giao thì chịch, chỉ cần không đui mù lao lên giường ban trưởng ban bảy thì thiệu Tam gia cũng cóc thèm quan tâm, không liên quan gì đến anh. Nhưng Đàm Long bạo gan đến mức đánh thức tất cả các bạn cùng buồng, không ai ngủ được. Lúc Thiệu Quân mở cửa đi vào kiểm tra, Đàm Long đã đè lên một tù nhân khác, lột sạch quần cậu ta, định đâm vào chơi bời.

Thiệu Quân ra lệnh cho Đàm Long trở về giường mình, nếu lộn xộn sẽ bị quản lý nghiêm ngặt cấp một, dùng cùm sắt khoá vào giường.

Đàm Long nheo đôi mắt đỏ hoe, khóe miệng nhếch lên, khiêu khích nói: “Tôi muốn xả, ngứa quá, thèm được xả! Sao, cảnh sát Thiệu? Anh không cho ông đây làm với nó, ông đây làm anh luôn, thấy thế nào?! “

Các tù nhân khác cùng buồng rút hết vào chăn, không dám hó hé.

Thiệu Quân lạnh lùng chỉ vào Đàm Long: “Đừng nói nhảm, không ngủ thì ra sân ngồi ghế sắt, ngủ được không?”

Đàm Long phấn khích nhìn chằm chằm bóng lưng Thiệu Quân đang đi ra ngoài, ngắm vòng eo dẻo dai và cái mông cong của Thiệu Quân, hàm răng thầm nghiến …

Nó chắc chắn rồi, nó không nhìn nhầm. Người nó nhìn thấy hôm đó là Thiệu Quân.

Sao nó có thể buông tha người này?

Một ngày sau, đến lượt các tù nhân đi tắm tập thể.

Lão Vương bận việc, không có ai canh gác nhà tắm, vì vậy Thiệu Quân tạm thời đến canh. Anh kê một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi cạnh cửa ngăn cách giữa phòng thay đồ và phòng tắm vòi hoa sen, giám sát cả hai phòng.

Thiệu Quân lấy một cuốn tạp chí ảnh ra đọc, không buồn ngẩng đầu lên. Trước mặt anh là bầy lợn trắng chán ngắt, ai lớn ai nhỏ, giờ anh không còn hào hứng để quan tâm mấy thứ của người ngoài nữa.

Đàm Long hôm đó kiếm chuyện, vừa tắm vừa nheo mắt nhìn Thiệu Quân.

Nó tắm rửa sạch sẽ mà chưa chịu đi ra ngoài, chậm rãi đi đến một nơi rất gần Thiệu Quân, gần như đối diện ngay cửa ra vào, chỉ cách nhau hai mét, tựa một đầu vào bức tường ẩm ướt.

Thiệu Quân bị bất ngờ, ngước mắt nghi hoặc nhìn nó.

Đàm Long luồn tay xuống háng tuốt tuốt dương vt bán cương mềm mại hồng hào, nhìn thẳng vào Thiệu Tuấn, trợn to hai mắt toàn tròng trắng.

Thiệu Quân: “……”

Đàm Long tựa đầu vào tường, trên môi mỏng nở một nụ cười dâm đãng. Nó có làn da rất trắng, tay chân trừ vài vết sẹo cũ, thì toàn thân da dẻ mềm mại, lộ ra khí chất thiếu gia búng ra sữa, của quý của nó thì có màu hồng phấn…

Đàm Long ậm ừ nói: “Cảnh sát Thiệu, tôi đẹp không?”

Thiệu Quân vô cảm đáp lại: ” Quay tay cả buổi, cứng lên còn không to bằng ngón tay cái của tôi, quê xệ không?”

Đàm Long trừng lớn hai mắt một mí, khuôn mặt khá điển trai dưới cái đầu húi cua không có ý tốt nói: “Cảnh sát Thiệu, anh không thích cái miệng này sao? Tôi đang cứng này, đến thử một cái xem?”

Thiệu Quân lặng lẽ phun ra vài từ trong miệng: “Cút con mẹ nó trứng đi.”

Lại còn con ciu hồng phấn =)))))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio