Chuyển ngữ: Andrew Pastel
La Chiến đứng ngoài cổng nhà tù đợi hai tiếng đồng hồ, anh trai hắn ngồi xổm ở rìa sân chơi nhà tù, không có tâm trạng làm bất cứ chuyện gì, cũng đợi suốt hai tiếng đồng hồ.
La Cường đột nhiên đứng dậy, nhìn xung quanh, tìm một người quản giáo quen mặt xin một điếu thuốc, châm lửa, lại ngồi xổm xuống, im lặng hút thuốc, hai mắt đăm đăm …
Lâu lắm mới lại đến ngày cuối tuần, mọi người chơi bóng, đánh bài, đi siêu thị.
Trên sân bóng rổ, mấy thành viên ban hét với ra: “Anh Cường, ra chơi không?”
La Cường vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không thèm mở miệng.
Tên đó lại hét lên: “Anh Cường bị sao vậy? Buổi chiều có trận đấu đó, ra làm nóng người đi!”
La Cường quắc mắt nhìn thẳng, trả lời một câu: “Sao mày phiền thế hả.”
Mọi người vừa thấy hắn bày vẻ mặt này thì ngay lập tức quay đầu đi, yên lặng tránh xa, không ai dám chọc vào nữa.
Một cảnh sát nhỏ phụ trách quản lý các cuộc viếng thăm bước tới, cầm danh sách từ xa hét lên: “! Đến báo cáo!”
Lỗ tai La Cường động đậy, hắn đứng lên tại chỗ, không biết có phải ngồi lâu mà chân hắn bị tê hay không, mà đứng một lúc sau, hắn mới bắt đầu cử động …
Suốt ruột chờ suốt hai tiếng đồng hồ, nhưng đến lúc gặp mặt, hôm đó La Cường chỉ nói với La Tiểu Tam nhi nhà hắn đúng ba câu.
La Cường từ cửa bước vào phòng thăm hỏi, cách một tấm thủy tinh chắn, ngồi xuống, nhìn em trai mình.
La Chiến mắt sáng lên, từ chỗ ngồi đứng dậy, bị quản giáo mắng cho ngồi xuống, hắn sốt ruột hét lên: “Anh hai!!! … Anh hai…”
Hai tiếng “anh hai” này thoáng chốc đã làm hốc mắt La Cường đỏ lên, hai anh em thật sự đã ba năm rưỡi không gặp nhau, mà còn bị giam ở hai nơi cách xa nhau, gần bốn năm chưa được nghe La Tiểu Tam nhi gọi anh, thật sự bồi hồi….
La Cường nhìn Tiểu Tam nhi nhà hắn với cái đầu húi cua giống như đúc với mình, tang thương và thăng trầm cuộc đời khắc sâu vào gương mặt, ngay cả ánh mắt của La tiểu tam nhi cũng không còn vô tư như trước, cũng đã là đàn ông hơn ba mươi rồi… La Cường không nói gì cả một lúc lâu, đôi môi mỏng mím chặt lại.
La Chiến như dán cả mũi vào tấm kính, liến thoắng nói, không giấu được sự kích động, anh hai, em nhớ anh nhiều lắm, lo cho anh quá trời, anh sao rồi? Có ai trong tù bắt nạt anh không, em có mang đồ đến cho anh nè, toàn là mấy thứ anh thích.
La Cường phun ra ba câu, ánh mắt lạnh như băng, khóe miệng cũng không hề cong lên.
“Tam nhi, có ai bắt nạt em không?”
“Tam nhi, anh không cần gì cả, chỉ cần em ra khỏi đây.”
“Tam nhi, sau này đừng đến gặp anh, đừng đến đây nữa. Mẹ nó chân kia mới bước ra khỏi tù, chân này lại bước vào tù gặp anh … Nhà tù có mùi đó biết không, ngồi xổm trong đây lâu, sẽ bị ám cái mùi ngục tù, đừng có để bị dính mùi, nhanh cút đi. “
La Cường đứng dậy, quay người rời đi.
La Chiến ngơ ngác, đau khổ đứng một mình, đối diện với bóng lưng lạnh nhạt của anh trai, giơ tay thô bạo gạt nước mắt trên má.
Thiệu Quân quay lại nhà tù sau ngày nghỉ, anh thậm chí còn không đến hỏi La Cường chuyện gì xảy ra. Điều đầu tiên anh làm là đến gặp đồng nghiệp phụ trách thăm hỏi tù tìm cớ xem video ghi hình, tai nghe mắt thấy.
Thiệu Quân xem xong, lòng cảm thấy khó chịu, anh hỏi La Cường: “Tại sao anh lại làm vậy với em mình?”
La Cường: “Anh làm gì?”
Thiệu Quân: “Nhớ anh ta lâu như vậy, ba năm rưỡi không gặp nhau. Cuối cùng được một lần gặp mặt, anh lại nhẫn tâm như thế, đến mức đuổi người ta đi? Nhỡ em trai anh giận, cả đời không đến thăm anh nữa,thì anh đừng có mà dậm chân đấm ngực, sốt sắng lo lắng cho người ta đó.”
La Cường bình tĩnh, cố chấp nói, “Anh không muốn Tam nhi trở nên giống anh. Nó vào tù chưa được bao lâu, vẫn chưa có mùi hôi của nhà tù. Anh không muốn nhìn thấy nó đến cái nơi lao tù này lần nào nữa.”
Thiệu Quân im lặng một hồi, đột nhiên nói: “Anh đúng là rất thương em trai mình. Còn em ‘vào tù’ cũng đã lâu rồi, không biết trên người em mùi thối chưa nhỉ? Anh có ngửi thấy mùi thối trên người em không?”
“Tại sao anh không nói em cút ra khỏi đây, không muốn nhìn thấy em trong tù nữa?”
Khuôn mặt La Cường đột nhiên cứng lại, vẻ mặt tàn nhẫn, là cái loại cảm xúc dùng để làm áo giáp chống đỡ khi bị người khác nói những điều đâm vào nơi yếu ớt nhất của hắn.
Hắn có thể buông tay để La Tiểu tam đi thật xa, càng xa càng tốt, tự lập nghiệp, tự xây tổ ấm, vĩnh viễn không dây vào con đường u tối này nữa, không đi cùng con đường với hắn cũng được. Nhưng, liệu hắn có thể sẵn sàng để Tiểu Thiệu Tam nhi cách hắn thật xa, không bao giờ bên cạnh hắn nữa không?
Hai người này sao có thể đặt cùng một vị trí?
Nghĩ thì dễ nhưng làm thì khó. Hắn sao có thể buông tay ra khỏi Tam Màn thầu?
……
La Cường hai mắt đỏ bừng, quay mặt sang một bên: “Anh ích kỷ, khốn nạn, làm gánh nặng cho em phải không?”
Thiệu Quân nói xong, cũng tự thấy mình vô vị ngu ngốc. Cái tranh cãi vô nghĩa này chỉ khiến cả hai bên đều lo lắng và bực bội. Nhìn thấy La Cường đau khổ, trong lòng anh cũng đâu có vui?
La Cường có ép anh đâu? La Cường đến bây giờ cũng chưa ép buộc anh, quyền lựa chọn luôn trong tay anh mà?
Chỉ là anh luẩn quẩn trong lòng, muốn ngưng nhưng không thể, muốn dừng nhưng chẳng được, tình cảm của anh đã sâu đậm, hoàn toàn dâng hết lên cho người đàn ông này …
Mấy ngày nay hai người đều khó xử vì chuyện La Tiểu tam ra tù, đã nhiều ngày không nói chuyện ôn hòa rồi, mà những người làm rối thêm việc của Thiệu Quân lần lượt đến.
Một ngày nọ, bạn cùng lớp đại học của Thiệu Tam gia, người tên là Trâu Vân Giai, đúng là không mời mà đến, bất ngờ xuất hiện ở nhà tù Thanh Hà.
Trâu Vân Giai và Thiệu Quân không phải học cùng khoa, thực ra anh ta hơn Tiểu Thiệu Tam nhi một hai tuổi, xem như là đàn anh. Các khóa học Đại học thường là các lớp học chung của các ban, cả hai cùng học môn tâm lý tội phạm và võ Tán thủ nên quen nhau.
Anh Trâu mặc đồng phục cảnh sát thẳng thớm, tóc chỉnh tề, mặt mày rạng rỡ. Anh ta đi ngang qua sân bóng rổ, nhìn thấy Thiệu Tam gia đang theo dõi trận đấu từ bên ngoài, thế là anh ta lặng lẽ đi qua, từ phía sau dùng khuỷu tay kẹp cổ Thiệu Quân, kéo ra đằng sau.
Một trò đùa thân mật thường gặp ở nam giới.
Đầu Thiệu Quân ngã vô ngực anh ta, tóc tai rối bời.
Thiệu Quân nhướng mắt, ngạc nhiên: “Ui, anh làm gì ở đây?”
Trâu Vân Giai nhún vai, cười đến xán lạn: “Anh không đến đây được sao?”
Thiệu Quân: “Anh không đi làm à?”
Trâu Vân Giai: “Anh đến đây đi làm nè.”
Thiệu Quân: “Ý anh là sao?!”
Anh Trâu cười đắc thắng, vui vẻ đấm nhẹ vào ngực Thiệu Quân: “Anh đề đơn lên cục, xin chuyển đến nông trại Thanh Hà của cậu thực tập vài ngày. Nếu mọi việc suôn sẻ, anh sẽ chuyển công tác sang trại giam của cậu luôn.”
“……”
Thiệu Quân suýt chút nữa nghẹt thở.
Mặt anh cứng đờ, thầm mắng đcm Cục trưởng à, tôi gọi ông ba tiếng ông nội, gọi ông là ông cố ông sơ ông sở luôn đó! Làm ơn, làm ơn đừng chấp thuận đơn xin chuyển công tác này! …
Anh Trâu đứng bên này vừa ôm Thiệu Tam gia vừa tám chuyện, bên kia có người tinh mắt đứng trên sân, nhìn thấy hết.
La Cường cướp bóng, chuẩn bị lên rổ. Hắn nhìn chằm chằm vào hai người đang dính vào nhau bên ngoài sân bóng, rồi đột nhiên nhảy lên, thô bạo ném bóng!
Quả bóng được ném trúng khung giỏ bóng rổ, lăn xuống lưới. khung giỏ rung lên bần bật mấy cái liền.
Lúc tiếp đất, La Cường quay đầu nhìn về phía này, dùng ánh mắt sắc như dao cau khoét Anh Trâu một cái.
Trâu Vân Giai cười nói: “Tù nhân trong đội của cậu à? Ủa, người đó … người đó sao anh cứ thấy quen quen?”
Anh Trâu nhìn chằm chằm vào tấm lưng rắn chắc của La Cường, phân vân: “Hình như anh đã gặp người này ở đâu rồi thì phải á? Tên anh ta là gì vậy?”
Dĩ nhiên là nhìn thấy quen, chắc chắn là nhìn thấy quen, nhưng dù sao anh em nhà La cũng là hai người khác nhau, cử chỉ khí chất vẻ mặt của họ hoàn toàn khác nhau.
Thiệu Quân không nhịn được nữa, lần lượt bóc các ngón tay của cái vị tiền bối đang ôm cứng bả vai mình ra.
La Cường đứng trong sân không chịu nổi, đã bắt đầu nổi điên, lúc phát động đột phá nhanh, hắn thực hiện một đường chuyền “lỗi”, thô bạo ném bóng ra biên, lực rất mạnh! Thiệu Quân đột ngột ngả người về phía sau, kéo quần bỏ chạy. Anh Trâu bị trái bóng tạt trúng, hất bay cả mũ…..
Đêm đó, lẽ ra Trâu Vân Giai không nên nhất quyết kéo Thiệu Quân đến một nhà hàng trong thành phố, để Thiệu Quân từ chối vì đang làm việc không ra ngoài được, rồi cả hai ăn trong nhà ăn của trại giam.
Mà thực ra anh thường lẻn ra ngoài trong giờ làm, đi tới siêu thị trong thành phố mua cổ vịt, đồ ăn vặt cho La Cường.
Hai người ngồi trong nhà ăn của trại giam, ăn suất cơm đặc biệt của quản giáo.
Hôm đó đúng ngày mấy ban trong đại đội làm nhiệm vụ lau rửa bát đũa và dọn dẹp nhà ăn. Ban trưởng ban lẽ ra có thể thảnh thơi nghỉ ngơi trong buồng giam, nhưng mà tình hình ‘nước sôi lửa bỏng’, làm sao La lão nhị không đến ‘theo dõi’ cho được?
Anh Trâu ăn món bún thịt viên bí đao, tặc lưỡi nhận xét: “Phần này mà là đặc biệt rồi á, chỉ ngang với cơm cho tù nhân chỗ anh, bên đây sống nghèo khổ thế này à? “
Thiệu Quân dùng đũa xới xới vào bát của anh ta, nói: “Bữa ăn này không tệ đâu. Bình thường còn không có thịt, chỉ có mỗi bí đao! Anh đừng đến đây chi cho cực, ở lại Diên Khánh đi, điều kiện kinh tế chỗ đó tốt hơn.”
Anh Trâu đã lâu không gặp Thiệu Quân, anh ta thích Tiểu Thiệu Tam nhi nói chuyện. Giọng nói, phát âm Thiệu Quân chuẩn một công tử gốc Bắc Kinh chính hiệu, vẻ ngoài trông lưu manh nhưng thật ra bên trong vừa gợi cảm vừa đáng yêu. Người như thế luôn có người nhớ thương, luôn có người muốn nắm lấy, sống chết không từ bỏ. Anh ta không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu Thiệu Quân, nửa đùa nửa thật nhéo nhéo má anh.
Hành động này vốn dĩ bình thường trong mắt người ngoài. Khuôn mặt điển trai của Thiệu Tam gia rất đẹp, với đôi mắt hoa đào hơi hơi ngấn nước. Ai mà không muốn nhéo?
La Cường trong bếp nhìn thấy hết qua tấm kính.
La Cường không nói lời nào, từ trong rổ lấy ra một quả cà tím lớn, rút dao làm bếp, cắt cà rất thuần thục. Cà tím gọt vỏ được cắt thành những miếng vừa ăn dưới lưỡi dao, rồi bắc chảo, mở lửa lớn, cho một nắm tỏi băm vào.
La Cường một tay cầm chảo, tay kia xào, lửa bếp phản chiếu lên da hắn thành màu đồng đỏ, xào đồ ăn cũng có thể toát ra cái khí chất áp đảo như kỵ binh Sơn Hà.
Một đĩa cà tím xào tỏi thơm ngon, La Cường đích thân mang đến, không thèm nhìn anh Trâu lấy một cái, hắn đặt dĩa cà ngay trước mặt Tiểu Thiệu tam nhi.
La Cường lạnh lùng phun ra một chữ: “Ăn.”
Nói xong hắn ngạo nghễ đi mất.
Trâu Vân Giai nhìn ngó liên tục, hỏi: “Ui, tù nhân đội của cậu có nhiều tài thật đó. Anh nhớ lúc còn ăn trong căn tin trường cậu cũng thích nhất món cà tím xào tỏi phải không?”
Thiệu Quân nhấm nháp miếng cà tím thơm ngon cay cay, nhìn theo La Cường, lẩm bẩm nói: “Cái con người này … lòng dạ còn nhỏ hơn đầu kim …”
Thiệu Quân biết La Cường cố ý trổ tài, nhưng chỉ làm cho anh ăn, không cho Anh Trâu ăn, cái vẻ mặt đó, món cà tím xào tỏi này, rõ ràng có cả mấy thìa dấm bên trong.
Đêm đó, Anh Trâu không nên đòi về ở trong nhà trọ trên thị trấn của Thiệu Tam gia.
Thiệu Quân lấy chìa khóa nhà trọ, đưa cho anh ta: “Anh tới nhà tôi ngủ đi, tôi phải đi trực.”
Anh Trâu đầy ẩn ý nói: “Tiểu Quân, anh đến ở thì có ai phải ngủ khách sạn không?”
Thiệu Quân giả ngu: “Không có ngủ khách sạn.”
Anh Trâu rất thất vọng, âm u hỏi, “Sẽ không còn người nào khác ngủ trong nhà, phải không?”
Thiệu Quân khó chịu nói: “Anh đi xem thử xem có hay không?”
Thấy Thiệu tam công tử vừa thay đổi sắc mặt, Trâu Vân Giai lập tức mềm lòng, anh ta đã quen với việc hầu hạ vị thiếu gia khó tính, vội vàng dỗ dành: “Cậu thì sao, hôm nay cậu trực thì ngày mai sẽ được nghỉ nhỉ? Anh đợi cậu ngày mai.”
Mũi Thiệu Quân như bốc lửa, suýt nổi thêm mấy cái mụn: “Ngày mai là chuyện của ngày mai!”
Công việc kết thúc vào buổi tối, mọi người ra về, Thiệu Quân đi ngang qua cửa sau nhà ăn, bất ngờ một cánh tay cứng như sắt siết cổ kéo vào phòng chứa đồ nhỏ, hai chân đá đạp giãy giụa lung tung trên mặt đất …
“Ối……”
“Cái đệt, anh…”
“La Cường đồ khốn khiếp, con mẹ nó anh làm gì vậy! … Anh … đừng … a … ưm …”
Thiệu Quân bị gã đàn ông này đè thẳng lên những dụng cụ rửa chén, thớt cắt rau, cơ thể không giữ được thăng bằng, một tay loạng choạng lao vào bồn rửa mặt, cố gắng chống đỡ cơ thể.
La Cường vô cớ cởi quần anh ra, thậm chí còn không tháo thắt lưng.
Thiệu Quân chèn đầu gối lên ngực La Cường, nói, “Anh lên cơn điên à!”
La Cường cũng không vừa, hai mắt phát hỏa: “Anh muốn ăn em.”
Thiệu Quân: “Anh đừng có vớ vẩn, anh biết đây là đâu không! Em nói cho anh biết, đàn anh của em là từ nhà tù Diên Khánh đến đó, đứa em trai bảo bối nhà anh lúc ở trong tù là do anh ấy che chở.”
La Cường đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thiệu Quân.
Thiệu Quân chua chát nói: “Người ta đã giúp anh che chở cho em trai anh hơn ba năm. Anh không cảm ơn người ta thì thôi hôm nay còn láy bóng đập người ta nữa, anh thấy mình vô lý quá không?”
La Cường còn chua chát hơn anh: “Thế người ta giúp em thì em chịu lấy thân báo đáp luôn à? Ôm nhau ngay bên sân bóng, lại còn gây ra tiếng động! … Ông đây mù một mắt chứ có phải mù cả hai con đâu!!! “
Thiệu Quân tức giận giơ chân mang ủng da đá vào La Cường, hổn hển nói: “Anh ta đang giúp em à, anh ta đang giúp anh đó! Còn anh thì sao, anh toàn nghi ngờ người ta, chọc giận em? La Cường, anh là tên ích kỷ nhất trên đời. Đồ khốn khiếp!!! …”
La Cường không nói một lời, tiếp tục đè Thiệu Quân lên bàn, gặm cắn anh từng chút một …
Ngày đó Thiệu Quân giãy giụa vặn vẹo nhưng cũng không thoát khỏi cảnh bị gã đàn ông này gặm nhấm. Trên phần thân giữa trắng như tuyết, chỗ khuất nhất ở mặt trong của hai đùi nổi đầy dấu hôn đỏ tươi, trên bờ mông non mịn là một loạt dấu răng, gần như bị nhai nát thành tổ ong.
La Cường dùng răng cửa và răng nanh cắn vào da thịt anh, càng là nơi trắng trẻo non mịn, hắn càng muốn nhai, phá hủy, muốn cắn đến chảy máu. Hắn không thể kìm nén được sự cáu kỉnh và bất an trong lòng bấy lâu nay, chỉ muốn nuốt chửng người trước mặt, muốn hoàn toàn chiếm giữ …
Tam Màn thầu có thể ra đi bất cứ lúc nào, có thể một ngày anh sẽ không quay lại, sẽ không bao giờ thèm nhìn hắn nữa.
Nhưng hắn lại không thể tự mình thoát ra, như một con hổ với dục vọng thiêu đốt bị giam cầm trong cái lồng này, và mãi mãi chỉ có thể quanh quẩn ở đây, cố gắng giành lấy mảnh báu vật cuối cùng trong lồng ngực này…
Kiêu ngạo và ngang tàng nửa cuộc đời, nhưng trong tim luôn có một góc khuất mong manh và tăm tối nhất, ai cũng sợ cô đơn, sợ bị người xung quanh vứt bỏ, sợ một nửa đời sau không còn ai cạnh bên.
La Cường nâng một bên đùi của Thiệu Quân lên, đặt lên vai hắn, gặm nhấm vùng bụng dưới và bẹn của anh, gặm nhấm những nếp gấp nhỏ ở nơi tiếp giáp giữa mông và đùi, nhìn người dưới thân hắn run run vì đau đớn, làn da dày đặc những vết tích hắn để lại. Thiệu Quân thậm chí còn bị hắn cọ xát đến cương, dương vt từ từ cứng lại, run run rỉ nước…
Thiệu Quân đau đến rớm nước mắt, cảm thấy tủi thân, đá mạnh hắn một cái: “Con mẹ nó anh cút đi! Đồ đê tiện!”
Khóe miệng La Cường giật giật, nói: “Cứng rồi à? Muốn chịch không? Buổi tối về nhà bảo thằng nhóc kia chịch đi, để nó thấy cái mông bị ông đây cắn qua thành cái dạng gì, để xem nó còn vui vẻ làm với em không.”
Thiệu Quân tức đến trợn mắt há hốc mồm.
Mắt La Cường đột nhiên đỏ lên, hắn buông tay ra, chậm rãi lùi về phía sau, chỉ vào Thiệu Quân: “Màn thầu, anh nói cho em biết, em còn ở Thanh Hà ngày nào, ngày đó em là của La Cường ông đây, đừng có mà làm trò mèo mả gà đồng trước mặt ông.”
“Nếu một ngày nào đó em chơi mệt rồi, muốn rời khỏi anh, thì nhanh nhẹn biến đi cho khuất mắt anh. Đừng để anh tận mắt chứng kiến em giao du với người khác! Lần sau còn để anh nhìn thấy, ông đây không tha cho em đâu.”
—
Quả là yêu nhau lắm cắn nhau đau (cắn nghĩa đen)
./.