Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Vài ngày sau, Thiệu Quân được đón bằng xe đặc biệt đưa vào bệnh viện Đa khoa Quân đội ở thủ đô, nằm phòng bệnh cao cấp.
Lúc đầu, anh không muốn chuyển viện, không muốn rời khỏi Thanh Hà, lý do thì rõ ràng quá rồi. Nhưng ông ngoại anh nói mấy câu khiến anh dao động, Quân Quân, cháu đang bị thương, nếu không chăm sóc tốt dạ dày sẽ bị thủng một lỗ to, sau này cứ đau bụng mãi, nằm liệt giường cả đời không xuống đất được!
Ông cụ kể với Thiệu Quân rằng ông có một người đồng đội vào sinh ra tử, người này cũng trở về sau chiến tranh Việt Nam, bụng ông ấy bị súng bắn xuyên qua, để lại một lỗ. Khi đó, điều kiện hạn chế, không chăm sóc kỹ nên gan, ruột bị nhiễm trùng hoại tử, gần như phải cắt bỏ hết, sau này chết trẻ …
Thiệu Quân tỉnh táo lại, đồng ý chuyển viện. Hai người tạm chịu xa nhau, cô đơn đau khổ một thời gian, để tương lai sau này còn có thể tiếp tục ở bên nhau. Nếu thật sự tàn phế, Tam gia gia đây đẹp trai ngời ngời như vậy tàn rồi còn ai muốn nữa chứ?
Thiệu Quân nằm trong một căn phòng đơn có điều kiện vật chất tuyệt vời, hai bên trái phải đều là những cán bộ kỳ cựu cao tuổi.
Phòng có bếp và phòng tắm riêng, bảo mẫu và nhân viên chăm sóc cá nhân ngày nào cũng tới hầu hạ, bật bếp nấu đồ ăn ngon, bưng chậu nước gội đầu cho anh. Thiệu Quân sống được một tháng rưỡi trong đây, mỗi ngày anh được bón nào gà hầm nào canh cá trích canh sườn heo vân vân, vỗ béo đến mức gần như mất cả đường cong eo thon.
Bạn bè của anh, mấy anh em tốt và các đồng nghiệp từ đơn vị công tác, đều đến thăm anh trong bệnh viện. Lúc đội trưởng Điền đến gặp anh, anh ta xách theo hai cái gà mên lớn.
Thiệu Quân thoải mái nằm trên giường, tự nhiên vẫy tay: “Ui, Đội trưởng Điền, anh cũng biết nấu ăn cơ đấy?”
Điền Chính Nghĩa nói: “Cái này không phải tôi nấu đâu? Đây là lòng thành của mấy tù nhân dưới đội cậu đấy. Biết cậu bệnh phải nằm viện, mấy người đó đặc biệt nhớ nhung cậu đó!”
Thiệu Quân nhanh chóng ngồi dậy, mở ra xem thì thấy trong một gà mên có giò heo hầm thơm mềm, cái bên kia thì đựng mấy cái màn thầu to nóng hôi hổi.
Điền Chính Nghĩa hoàn toàn không hiểu được, vẫn lầm bầm: “Họ cũng thật là. Tôi nói xách giò hầm đi được rồi, bắt tôi xách theo màn thầu làm gì. Tôi nghĩ, cậu ở chỗ này sao mà ăn màn thầu cơ chứ.”
Thiệu Quân vùi đầu vào gà mên, nói: “Tôi ăn.”
Thiệu Quân biết có người trong tù đang nhớ thương anh, nghĩ về anh, sao mà không nhớ đến anh cho được?
Anh cũng nhớ tên khốn họ La lắm.
Thiệu Quân chỉ nếm thử một miếng đã biết tất cả đều là do La Cường làm. Những món La Cường làm không giống với những món người khác làm, nó là vị nồng nàn, đậm đà đến nghẹt thở của riêng La Cường. Thiệu Tam gia thích nó.
Màn thầu cũng do La Cường tự tay làm, hắn đeo tạp dề dành cả buổi sáng ở nhà ăn khu nhà tù để làm một nồi lớn màn thầu vừa trắng vừa xốp, nửa để ăn nửa để mang cho Thiệu Quân.
Thiệu Quân lấy một cái màn thầu chấm vào giò heo hầm.
La Lão nhị có khi nào siêng năng nấu ăn cho người khác như thế này không?
La Cường là loại người hay nịnh bợ lấy lòng người khác sao?
La Cường đây là đang nhớ anh, mong anh sớm về nhưng không thể nói, đành hấp màn thầu cho anh. La Cường sợ nhất là anh dưỡng thương xong không quay về nữa …
Thiệu Quân ngồi trên xe lăn, được y tá đẩy lên một tầng nào đó để kiểm tra. Một chiếc xe lăn khác chạy trên hành lang lướt qua anh, người ngồi trên xe nghiêng đầu, dùng nhãn cầu thủy tinh nhìn anh chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Thiệu Quân từ khóe mắt bình tĩnh liếc qua người đàn ông kia, không nói lời nào, cho đến khi người bên kia đi xa, anh mới ngoái cổ lại cố gắng nhìn theo.
Hắn ta có một con mắt giả. Hai chân bị teo do liệt lâu ngày không đi lại được, phải có người đỡ, bộ dạng thê thảm đáng thương….
Những người đến chữa trị tại bệnh viện này đều là trưởng khu quân sự, các bộ quan chức có uy tín, cấp cao và người nhà của họ. Thực ra, Thiệu Quân đã nghe những người lớn trong gia đình kể lại từ lâu, cũng đã thấy qua ở đại viện Bách Vạn Trang có một người đàn ông bị hư một mắt, tay chân tàn tật, chỉ có thể ngồi xe lăn ngày này qua tháng nọ kéo hơi tàn.
Chỉ là trước đó Thiệu Quân không biết đầu đuôi cớ sự, sau khi gặp La Cường thì anh đã biết tất cả.
Thiệu Quân đi kiểm tra tổng quát xong trở về phòng thấy bố anh đã đợi trong phòng từ rất lâu, vẻ mặt nghiêm túc.
Thiệu Quốc Cương mặc một chiếc áo khoác màu đen ngàn năm không đổi, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống trước giường con trai mình, “Thiệu Quân, nghe lời bố, đi về đi, đừng ở Thanh Hà nữa.”
Thiệu Quân ôm một cái chăn, dùng răng nanh cắn cắn, không cãi lại cũng không gật đầu. Giờ anh đang dưỡng bệnh, cử động cũng không tiện, tạm thời không thể rời khỏi sự khống chế của bố, chờ đến khi anh khỏe lại, muốn đi đâu, bố anh sao ngăn được?
Cục trưởng Thiệu từ lâu đã quen với cái tính ương bướng và bất cần đời của con trai mình. Khi Thiệu Quân muốn khiêu khích quyền lực của cha mẹ, anh luôn tỏ thái độ bất hợp tác. Nói thì nói, anh có nghe theo hay không là chuyện của anh, thật không bao giờ khiến người lớn an lòng.
Thiệu Quốc Cương nói: “Quân Quân, con có biết lần này vết thương của con nặng như thế nào không? Con có biết con đã trải qua bao nhiêu giờ trong phòng phẫu thuật không? Bố đã đứng bên ngoài với ông con cả đêm, nếu con thật sự không cứu được, con nói chúng ta phải sống sao bây giờ?! “
Thiệu Quân không nói tiếng nào.
Thiệu Quốc Cương nói: “Thiệu Quân, con phải biết cái gì nên cái gì không nên, con có thể để cho người nhà an tâm, trông cậy vào con được không? Con cũng lớn rồi chứ có phải con nít đâu, đừng có cứ cứng đầu ương bướng mãi được không?”
Thiệu Quân không thích nghe bố anh nói chuyện bằng giọng điệu đó, chắc là ông quen khiển trách cấp dưới của mình trong cục rồi, nên cách nói chuyện với con trai mình cũng y như thế.
Thiệu Quân lia mắt, nhỏ giọng nói: “Con không hiểu chuyện, con vẫn muốn làm quản giáo.”
Thiệu Quốc Cương nhìn sâu vào con trai mình, như thể bất lực nhìn một đứa trẻ hư hỏng không bao giờ lớn lên trong sân sau nhà, nhưng đứa trẻ hư hỏng này là máu thịt ông, đứa con trai độc nhất của ông, huyết mạch của ông!
“Quân Quân, con thực sự muốn làm quản giáo, hay chỉ là muốn chống đối bố? Con đang trừng phạt bố của con sao?!”
Thiệu Quân: “…”
Hốc mắt Thiệu Quốc Cương luôn có màu xanh đen nhạt vì kiệt sức thức đêm lâu năm đột nhiên đỏ lên: “Quân Quân, bố đã nói chuyện với bác sĩ trưởng của con. Giờ con đã không còn lá lách. Lá lách của con người là cơ quan tạo hồng cầu. Nếu cơ quan này bị cắt bỏ nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chức năng tạo máu và khả năng miễn dịch của cơ thể, cơ thể con sẽ yếu đi rất nhiều, dễ bị ốm. Cuộc sống bình thường của con sau này sẽ bị ảnh hưởng, con còn dự định ở lại Nhà tù Thanh Hà, lặn ngụp trong nhóm tù nhân tay giết người không chớp mắt, thô bạo hung hãn đó nữa sao? Nếu sự cố như thế xảy ra lần nữa, liệu con còn sống nổi không?! “
Thiệu Quân hỏi ngược lại: “Tù nhân thì đã sao? Tù nhân thì luôn thô bạo hung hãn à?”
Mắt Thiệu Quốc Cương đỏ bừng: “Ai làm con ra như vậy?!”
Thiệu Quân vùi cằm vào chăn bông, không nói gì.
Thiệu Quốc Cương nhỏ giọng quát: “Thiệu Quân, vừa rồi ở dưới lầu con nhìn thấy rồi đấy, cháu trai của nhà dì Lưu, lúc còn bé con cũng có gặp một lần, bây giờ thảm như thế nào rồi đó. Cháu trai của dì khi còn nhỏ bị người ta hại, mù một mắt, tay chân bị liệt toàn bộ! Một ngày nào đó nếu con cũng bị như thằng bé Lục Viêm Đông đó, con nói bố phải làm sao bây giờ?! “
Sắc mặt Thiệu Quân từ từ thay đổi.
Anh không thích nghe gia đình nhắc đến Lục Viêm Đông nữa. Vụ án đã được niêm phong cất vào kho lưu trữ của cơ quan Công an, suốt năm vẫn chưa được phá.
Chỉ với một câu nói, anh có thể giúp bố giải quyết ngay vụ án này, tô hồng thêm rất nhiều cho hồ sơ của bố. Thiệu Quốc Cương bây giờ cũng là Ủy viên Ban Thường vụ Thành ủy, nếu chăm chỉ, có lẽ còn có thể tiến lên cấp Bộ nữa.
Thiệu Quân khinh khỉnh nói: “Họ Lục đó ra ngoài ăn chơi trác táng, chẳng phải tốt lành gì. Chuyện ông ta bị tàn phế là tự làm tự chịu, ông ta đáng bị trừng phạt.”
Thiệu Quốc Cương ngạc nhiên, bất mãn nói: “Quân Quân, sao con lại nói như vậy? Con đang làm việc cho nhà nước, mà tâm như vậy sao?”
“Con nhìn những người lớn bên nhà Lục đi, họ khó chịu đau đớn biết bao nhiêu năm qua. Một đứa trẻ mạnh khỏe lành lặn giờ bị hại ra nông nỗi như thế. Khi tai nạn xảy ra, đứa trẻ nhà Lục đó còn nhỏ tuổi hơn cả con, giờ đã hơn tuổi rồi, tàn phế suốt mấy chục năm! Bố mẹ nó còn sống còn có thể đưa cơm rửa mông cho nó, sau này bố mẹ nó mất rồi, con nghĩ nó phải làm sao, làm sao bây giờ?!”
Thiệu Quân cắn môi không nói gì.
Làm sao anh có thể thông cảm với Lục thiếu gia nữa đây?
Lục Viêm Đông năm đó đã hại La Cường khốn khổ như thế nào? La Cường cũng bị mù một mắt không thể chữa khỏi mà. Lục Viêm Đông ngồi xe lăn, La Cường ngồi tù.
Giọng Thiệu Quốc Cương chợt cứng rắn lên: “Đúng, bố là bố của con, con là con trai bố! Bố sẽ không quan tâm con biến thành cái dạng như thế nào, một ngày nào đó nếu con giống như đứa trẻ nhà họ Lục kia, tự hại mình thành tàn phế, ngồi xe lăn, thì bố đây cũng sẽ nuôi con, chăm sóc con cả đời! Nhưng bố thật sự không muốn nhìn thấy ngày đó Quân Quân à, con có thể hiểu cho bố được không!!! “
Mắt Thiệu Quân ươn ướt, nghe những câu như thế anh cũng cảm thấy thật khó chịu trong lòng.
Anh quay mặt đi, có kìm nước mắt lại một lúc, rồi bướng bỉnh nói: “Con sẽ không như vậy. Con có từng làm chuyện trời đánh thánh đâm chưa? Con chưa từng gây hấn với ai … Bố, con ở nhà tù vẫn sẽ sống tốt, đừng lo lắng cho con. “
Vết thương của Thiệu Quân gần như đã lành, việc lái xe và chăm sóc bản thân không còn vấn đề gì, chưa được sự đồng ý của người nhà, nhưng anh quyết định tranh thủ bố anh đi công tác, lặng lẽ xuất viện. Đồ đạc hành lý gì ném lại phòng bệnh hết. Dù sao cũng có người nhà thay anh dọn dẹp mọi thứ.
Anh nhớ La Cường rất nhiều, đã không gặp nhau hai tháng rồi. Hai người mấy năm nay quen nhau, cũng chưa từng tách ra lâu như vậy.
Nếu Thiệu Tam gia không quay trở lại, anh sẽ phải đi theo con đường sáng chói mà bố và ông ngoại vạch ra cho anh.
Nhưng nếu anh không quay lại, thì đừng hòng gặp lại La Cường nữa. Một ngày nào đó La Lão nhị ra tù, với tính khí lạnh lùng và tự phụ của người đàn ông này, hắn sẽ không bao giờ quay đầu theo đuổi anh nữa, và hai người sẽ không bao giờ tiếp tục được mối quan hệ.
Thiệu Quân không muốn từ bỏ La Cường, đối với người này, dù thế nào anh cũng không muốn buông tay.
Giống như việc chăm sóc một người đã thành quen, người này trở thành một phần cuộc sống của anh. Mỗi nhất cử nhất động của La Cường, mỗi khi tai nạn hay thương tích xảy ra, đều liên kết với tim anh, hợp với cơ thể anh.
Trên đường trở về huyện Thanh Hà, Thiệu Quân nhớ trước khi chuyển viện thấy nhiều vết bầm tím trên người La Cường, nên anh ghé qua một bệnh viện trong thành phố kê đơn một vài loại thuốc chống viêm và thuốc xoa bầm tím cho La Cường.
Vì lấy thuốc cho La Cường nên Thiệu Quân không dám khám ở bệnh viện quân khu vì sợ người nhà nghi ngờ. Lúc điều trị y tế trong khu vực quân sự không phải anh đứng tên trả tiền mặt (bản thân anh cũng không có tiền) mà sử dụng thẻ y tế, thẻ tín dụng cũ của ông mình để thanh toán.
Buổi tối, lượng bệnh nhân ở khu khoa ngoại của bệnh viện nhỏ này tương đối thưa thớt, Thiệu Quân nhận đơn thuốc bước ra từ phòng tư vấn, định xuống lầu lấy thuốc với tính tiền, nhưng lúc bước đến góc cầu thang, nhác thấy một bóng người, anh phản xạ rất mau, nhanh chóng lùi lại nấp phía sau một chậu cây lớn.
Thiệu Tam gia hé mắt nhìn trộm từ giữa hai chiếc lá phát tài lớn, tròng mắt suýt bật ra khỏi hốc mắt vì quá phấn khích.
Anh nhìn thấy ai thế này?
Anh tình cờ nhìn thấy La lão tam, La Chiến, được hai người hai bên khoác vai, ôm eo dìu đi dọc theo hành lang.
La Chiến đội một chiếc mũ len trượt tuyết trên đầu, muốn bịt kín trán, tai, mắt và cả khuôn mặt, vùi đầu không dám nhìn xung quanh vì sợ có ai trong bệnh viện nhận ra hắn, sợ bại lộ ra cái việc ngớ ngẩn nhất, đen đủi nhất, bi đát nhất trong đời, bị hại mà không thể nói với ai, không đành lòng nhưng chỉ có thể cắn ngón tay tự mình khóc thầm!
Thiệu Quân ngày đêm nhung nhớ La Cường, rất quen thuộc và nhạy cảm với khuôn mặt và dáng người đó, nhìn thoáng qua anh đã nhận ra La Chiến dù hắn đang đội mũ che kín mít. Hai anh em nhà này hóa thành tro anh cũng nhận ra được.
Có chuyện gì với La tiểu tam vậy? Trông hắn ta cũng cao to vạm vỡ lắm mà, hay vừa bị ai đó đánh.
La Chiến được người ta dìu vào phòng phẫu thuật, đi theo sau là ột thanh niên cao gầy, nhíu mày đứng ngồi không yên bên ngoài phòng phẫu thuật.
Thiệu Quân chỉ nhìn lướt qua thanh niên ấy một cái đã không nhịn được phải nhìn lần thứ hai.
Anh chỉ định xem một chút rồi đi, nhưng tự nhiên tay chân không thể động đậy được nữa, cứ nhìn chằm chằm người thanh niên đó một lúc lâu. Anh chưa từng thấy người nào chỉ mặc áo phông quần jeans bình thường mà lại đẹp như vậy, eo nhỏ, mông tròn, chân dài, đẹp trai nhưng không tự cao, ánh mắt đoan trang nhưng không nóng nảy, bộ dạng thoải mái nhưng lại vô cùng cấm kỵ……
Cuộc phẫu thuật của La Chiến chỉ là tiểu phẫu, thao tác rất đơn giản, chỉ nửa tiếng đồng hồ là xong.
Lần này trông còn thảm hại hơn nữa, hắn nằm sấp trên giường được một cô y tá đẩy ra, không mặc quần, mông và đùi trần trụi, nơi riêng tư kia giấu dưới giường trắng.
Anh chàng đẹp trai mặc quần jeans dùng hai tay nắm lấy giường, áy náy nói nhỏ gì đó, vẻ mặt quan tâm, ngón tay dịu dàng chạm vào tóc và vành tai La Chiến.
Bác sĩ phẫu thuật đàn anh đích thân khâu vết thương cho La Chiến nhìn anh chàng đẹp trai bên cạnh hắn, đôi mắt sáng lấp lánh dưới cặp kính gọng vàng, nhìn đến phát sợ.
Đàn anh bác sĩ cởi khẩu trang ra, lộ ra khuôn mặt gầy gò trắng nõn, ghé tai nói nhỏ với La Chiến: “À nè, để anh nói cho chú biết vài số liệu. Trước đây anh đã khâu mấy chục bông hoa cúc rồi, bình thường người ta khâu ba năm khâu là được, còn chú á, rách to quá chừng luôn, khâu mười mũi mới ‘khép miệng’ hóa cúc được!”
La Chiến lộ ra vẻ mặt bi phẫn, oai oán nhìn đàn anh, ý anh là hoa cúc của ông đây toét thành hoa mẫu đơn rồi chứ gì, con mẹ nó anh đang có ý tổn thương lòng tự trọng của tôi đấy à!
Đàn anh đột nhiên nở nụ cười xấu xa: “Thằng nhóc chú có phúc ghê. Bạn trai chú thật là tuyệt vời … Mà lần sau để cậu ấy dạo đầu nhiều lên nha, bôi trơn kĩ vào. Tuy cực nhưng lúc vào chắc chắn rất thoải mái. “
Biểu cảm trên mặt La Chiến gần như tan nát, nghe đàn anh nói thêm mấy câu nữa, hắn đã tức đến mức muốn phun máu lên người anh ta.
Anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh La Chiến nghe đàn anh nói vài câu, khuôn mặt tuấn tú màu lúa mì lập tức đỏ bừng vì thẹn thùng, đỏ đến mức vắt được ra nước …
Thiệu Quân ở xa, không nghe được cuộc nói chuyện của ba người, nhưng nhìn vẫn có thể đoán được tình hình.
Thiệu tam gia là ai cơ chứ, đầu óc cũng rất nhanh nhạy nha. La Chiến và người thanh niên trẻ tuổi kia tuy không có bất kỳ hành vi thân mật nào quá mức dưới nơi công cộng, không ôm cũng không chạm môi, nhưng ánh mắt thì rất rõ. Mắt đỏ hồng của La Chiến, động tác bĩu môi lè bèm, giọng mũi đặc trưng của đàn ông làm nũng… Thiệu Quân rất chắc chắn với phán đoán của mình, La Chiến khẳng định là một cặp với anh chàng đẹp trai eo nhỏ kia! Người thanh xinh đẹp trầm lặng này hẳn là tình nhân của La Tam gia, có lẽ lại là “điểm tâm nhỏ” nào đó!
Tuy gu của Thiệu Quân không phải thế này, nhưng mà đàn ông ai thấy cái đẹp lại không muốn ngắm nhiều một chút?
Thiệu Quân luôn rất tự tin về vẻ ngoài của mình. Luận về tư sắc, Thiệu Tam gia anh đi nghìn đặm mới tìm được một, La Cường có thể giành được sự sủng ái của anh đây là do kiếp trước tích đức thôi, chứ người khác thì đừng hòng. Vậy mà anh không ngờ rằng người yêu của La Tiểu tam lại chẳng kém gì anh, khí chất đó, dáng người đó không phải tầm thường đâu …
Thiệu Quân rón ra rón rén đi theo, nhìn người thanh niên đẩy La Chiến về phòng điều trị.
Anh ngước lên nhìn xung quanh thì thấy trên đỉnh đầu treo một tấm biển to tướng bắt mắt: Phòng khám Hậu môn trực tràng.
Thiệu Quân biết bản thân La Lão nhị cường ngạch bá đạo như thế nào, cũng biết La Lão nhị yêu thương sủng nịch đứa em bảo bối kia như thế nào. Hai anh em là cá mè một lứa, khuôn mặt và dáng người không khác nhau bao nhiêu. Trong tư tưởng của Thiệu Quân, La Chiến hẳn cũng phải là một người đàn ông dũng mãnh nam tính, thô bạo như La Cường, khi ở trên giường thì lỗ mãng tàn bạo, một người đàn ông đích thực.
Anh thật sự không ngờ lại có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, trong đầu chợt bừng lên một tia nắng hạ, suýt nữa làm mù mắt anh.
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nha, anh chàng đẹp trai eo nhỏ chân dài kia quả là không phải người bình thường!
Đôi mắt đào hoa của Tiểu Thiệu Tam nhi rất không bình thường nhìn cảnh sát Trình mang theo túi hồ sơ bệnh án và tờ đơn thuốc, vội vã đi xuống lầu.
Trình Vũ cảm thấy áy náy khó chịu, trấn an La Chiến ổn rồi, anh vội vàng đi xuống lầu lấy thuốc. Mấy loại thuốc được bác sĩ thiên tài Tiểu Từ kê đơn như “Sinh cơ bảo” và “Dưỡng Cúc linh”, nghe nói có tác dụng giảm viêm và nếp nhăn, đồng thời phục hồi làn da mỏng manh của vùng hoa cúc.
Lúc này Thiệu Quân cũng không lo đến cái bụng đau đớn nữa, vội vàng bám theo Trình Vũ, dáng người mảnh khảnh bám nép sát các bức tường, bước chân nhẹ như mèo, xuất ra toàn bộ kỹ thuật theo dõi khi mặc thường phục học được trong trường cảnh sát.
Trình Vũ đứng xếp hàng, chân mày khẽ nhếch lên, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp danh sách thuốc, bóng dáng cao gầy có vẻ nội tâm và trầm lặng, túi hồ sơ bệnh án của La Chiến được gấp lại nhét vào túi quần jeans sau.
Bộ kỹ năng cơ bản năm đó của Thiệu Quân không hề bị ‘lụt nghề’, anh vô cùng tự tin đắc thắng vươn một tay ra, nhẹ nhàng rút túi bệnh án!
Giấy kraft cọ vào túi quần có tiếng sột soạt cực kỳ nhẹ, kỹ thuật uyển chuyển khéo léo, đừng nói những người xếp hàng xung quanh, ngay cả đương sự bị sờ mông cũng không thể nhận ra.
Thiệu Quân thành công, đang định xoay người chuồn đi, thình lình cổ tay đau điếng, anh bị bắt ngay tại trận!
Một bàn tay không biết từ đâu bắt lấy, siết chặt tay anh!
—
Trời ơi đọc cái bộ riêng của ông La Chiến cảm thấy mất mặt hộ chú La =))) Ông Chiến ume cảnh sát Trình xong leo rào vô rình trộm con trai nhà người ta ngủ trưa, bị bà thím hàng xóm tưởng trộm cầm chổi đánh sml =))))) Đúng là Anh ở nhà còng lưng nuôi em ăn học, em ra tù dại trai làm trò con bò mà huhu =)))))
À La Chiến là công nhé huhu nhưng do không có tag tổng công bảo kê như ông anh nên trong một lần chọc Trình Vũ ghen, bị đè ra chịch rách cúc =)))))))))))))))) Hai anh em được cái mã giống nhau thôi chứ tính tình khác nhau trời vực =))))))) ông anh ngầu lòi bá đạo còn ông em là gâu gâu trung khuyển công =)))))