Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Vài ngày sau, Thiệu Quân đến bệnh viện nhà tù để tái khám.
Gia đình anh lo lắng cho bảo bối lớn của họ, ông ngoại còn đặc biệt mời một bác sĩ Đông y từ quân khu đến tận bệnh viện Thanh Hà để bắt mạch cho Thiệu Quân rồi phát mấy gói thuốc bắc điều dưỡng cơ thể.
Thiệu Quân không quan tâm, Tam gia cả ngày bận rộn, làm gì rảnh đâu mà ngày ngày phải sắc thuốc đun thuốc hai lần sáng tối?
Thuốc bắc là thứ khó uống và mùi khó chịu nhất, Tam gia từ nhỏ chưa bao giờ thích uống. Hơn nữa anh chỉ toàn thấy mấy cô mấy thím trong họ hàng uống, chưa bao giờ thấy đàn ông nào mà suốt ngày bê ấm thuốc ra uống, cả người toàn mùi thuốc bắc, trông chẳng ngầu gì cả.
Đêm đó, Thiệu Quân được bác sĩ nhập viện để theo dõi, nằm trong một khu đơn lẻ, nối các miếng điện cực và dây dẫn vào động mạch chủ, xương sườn, bụng dưới và động mạch đùi, đồng thời sử dụng dụng cụ để phát hiện hoạt động của một số cơ quan nội tạng.
Một đồng nghiệp trong đội thò đầu ra từ cửa: “Ui, thiếu gia, cả người anh được nối mạng internet luôn hả?”
Thiệu Quân nằm thẳng trên giường, không thể động đậy tay chân, liếc mắt một cái, “Cậu đến đây làm gì, cẩn thận tôi chạm mạch nổ chết đấy!”
Cảnh sát nhỏ cười cười, thản nhiên nói: “Tối khuya hôm qua một tên đầu gấu làm việc trong bếp đánh rơi chảo xuống sàn, còn đày ải em phải dẫn đi bệnh viện.”
Thiệu Quân: “Ai đánh rơi chảo?”
Cảnh sát nhỏ nói: “Ban bảy của chúng ta luôn, La lão nhị, nấu có bữa cơm cũng chẳng xong.”
Thiệu Quân cảm thấy căng thẳng, vội vàng hỏi: “Anh ta có sao không?”
Đồng nghiệp bĩu môi: “Tay bị phỏng, nếu không em đến bệnh viện làm gì, em dẫn anh ta đi khám tay đó!”
Thiệu Quân duỗi người, “bốp” “bốp” hai cái, miếng điện cực trên cánh tay và cổ tay anh được kéo căng ra. Anh che giấu cảm xúc của mình, rất bình tĩnh duỗi ra hai ngón tay, kẹp miếng điện cực, dùng sức ấn lại một cái “bốp”, thản nhiên nói: “Con gấu đó làm cơm kiểu gì thế? Tay phỏng như thế nào, có trụi sạch lông chưa?”
Hai người hi hi ha ha nói chuyện phiếm một lúc, đồng nghiệp đóng cửa tắt đèn rời đi, để Thiệu Tam gia nghỉ ngơi.
Căn phòng chìm vào bóng tối, Thiệu Quân nằm trên người giường nín thở, dỏng tai nghe động tĩnh ngoài cửa.
Quả nhiên, khoảng nửa giờ sau, cửa phòng “cạch cạch”, từ từ mở ra, rồi nhanh chóng đóng lại, một bóng đèn thuận lợi lách vào khe cửa.
Thiệu Quân không dám ngồi dậy, nhìn thẳng vào bóng đen cho đến khi một bàn tay to ấm áp phủ lên mặt anh, những đường kẽ tay đã quá quen thuộc, xoa xoa vành tai anh.
“Mịe … cái tên to xác này, anh điên rồi …”
Thiệu Quân nhỏ giọng mắng.
“Anh nhớ em đến phát điên từ lâu rồi…”
La Cường ghé vào lỗ tai anh hung ác nói.
Thiệu Tam nhi thông minh lanh lợi như thế, vừa nghe đã thấy có vấn đề. La lão nhị làm sao có thể vô tình hất tung chảo? Chắc chắn tên chết dẫm này cố tình bị bỏng tay để nhờ quản giáo trực ca đưa vào bệnh viện. Kế sách đã thành công, hắn vào được bệnh viện như cá gặp nước.
Thiệu Quân lo lắng nhìn người đàn ông này: “Xuyên Tử không canh gác anh sao? Cậu ta không phát hiện à?”
La Cường nói: “Cảnh sát Tiểu Mã đang nghỉ ngơi, anh lẻn ra ngoài. Anh sẽ quay lại ngay. Không thành vấn đề đây.”
Thiệu Quân: “Tay phỏng thế nào? Có nghiêm trọng không?”
La Cường: “Tiểu Mã nói với em à? Màn thầu ngốc, em tin hết những gì cậu ta nói sao?”
Thiệu Quân: “…làm gì đâu không? Lo cho cái thân anh đi!”
La Cường đột nhiên cười toe toét, hắn hiếm khi cười thoải mái như thế, tà khí đặt chiếc cằm thô ráp của mình lên mặt Thiệu Quân hôn thật mạnh …
Trong phòng tối và yên tĩnh, hai người cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động, mà cũng không cần phát ra tiếng động gì, họ chỉ ngẩn ngơ ngắm nhìn nhau trong bóng tối.
Thiệu Quân cố gắng di chuyển nửa chân sang phải để nhường chỗ, La Cường nhẹ nhàng xoay người sang bên, nằm trên giường, đắp nửa ổ chăn. Không khí ấm áp từ chăn bông phả vào vào mặt hắn, cùng với mùi cơ thể đặc biệt của Thiệu Quân, khiến mắt La Cường nóng bừng, hơi thở dồn dập.
Trên người Thiệu Quân dán phim cắm dây dẫn, chỉ còn con mắt có thể đung đưa tùy ý, liếc nhìn hắn.
Thiệu Quân: “Lão nhị.”
La Cường: “Hả?”
Thiệu Quân: “Đây là lần đầu tiên của chúng ta.”
La Cường: “Lần đầu tiên gì?”
Thiệu Quân: “Lần đầu tiên được ngủ trên cùng một chiếc giường.”
La Cường: “……”
La Cường quay mặt sang một bên nhìn anh, lồng ngực lên xuống, thân thể dần nóng lên …
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, nhà vệ sinh, kho hàng của nhà ăn, sân thượng nhà xưởng, phàm nơi nào làm được cả hai cũng đã làm qua, đều đã rất quen thuộc thân thể của nhau, chỉ cần sờ một cái đã có thể chạm đúng vị trí vết sẹo trên ngực hoặc nốt ruồi trên lưng đối phương, ngón tay sờ qua là có thể tìm thấy cái thứ bồn chồn trên người nhau, biết nó phồng lên ở giai đoạn thứ mấy, đến lúc nào thì sắp sửa phóng ra, còn có thể cầm cự được bao nhiêu lâu thì bắn. …… Nhưng hai người chưa bao giờ được ngủ trên cùng một giường, chưa bao giờ được giống như những cặp tình nhân bình thường trong cuộc sống, một người ôm cánh tay người kia gối đầu, mặt đối mặt, ngực kề ngực, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ ngọt ngào cho đến bình minh.
La Cường ở trong tù mười lăm năm, hai người họ phải lén lút áp lực sống như vậy mười lăm năm.
La Cường ngồi tù cả đời, hai người cũng sẽ kéo dài cả đời, cho đến khi một trong hai quay đầu rời đi trước.
La Cường nhích người lại gần hơn, cánh tay trên gáy Thiệu Quân kéo anh sát lại, để Thiệu Quân thoải mái tựa vào hõm vai hắn. Hắn nặng nhọc thở ồ ồ, vói một tay vào đũng quần.
Thiệu Quân không nhìn được cười, liếc mắt nhìn hắn: “Này, làm gì đấy? Văn minh lên.”
La Cường ậm ừ: “Anh cứng rồi.”
Thiệu Quân: “Nhặt liêm sỉ của anh lên đi.”
La Cường: “Cứng lên rồi thì nói chuyện liêm sỉ làm gì.”
La Cường trong lồng ngực nở một nụ cười nặng nề như tiếng chuông ngân trong chiều chạng vạng, lấy ra dương vt tráng kiện đang phình to trong lòng bàn tay từ đũng quần, từ từ tuốt lên tuốt xuống.
Thiệu Quân đột ngột ngừng miệng, đôi mắt lần theo đầu hổ màu đỏ uy mãnh, nuốt một ngụm nước bọt. Cả hai người đều im lặng không nói lời nào, bốn mắt đều tập trung vào dục vọng uy nghiêm của La Cường đang ngạo nghễ đứng thẳng giữa hai chân, nhìn nó run run, dựng đứng, dục vọng thiêu đốt nó thành màu đỏ bừng, chảy ra một khát vọng, nôn nóng mãnh liệt.
Ánh mắt La Cường quỷ dị, nhìn thanh niên tuấn tú trong lồng ngực: “Có lớn không?”
Thiệu Quân hừ mũi: “Đừng có hoa mắt, có phải chưa từng thấy đâu, của anh lớn được đến đâu chẳng lẽ không biết?”
La Cường khiêu khích bên tai anh: “Lớn hơn năm ngón tay em chụm lại không?”
Thiệu Quân nghiến răng nghiến lợi: “Trâu bò nhỉ? Của Tam gia đây còn lớn hơn cả đùi anh nhé!”
La Cường cười ha ha, hôn một cái: “Thật sự muốn của em to như đùi anh lắm đấy, anh đo rồi, sợ cái mông em không vừa, lại thành cột nhà xỏ lỗ kim, sống chết không thể đi vào thì ông đây chẳng phải tức chết sao?”
Thiệu Quân vừa nghe, khuôn mặt điển trai đột nhiên đỏ lên: “… Cút đi!!!”
La Cường ngắm nhìn anh: “… Bé cưng, đỏ mặt rồi à?”
Cả hai người cùng nhau thở gấp hơn, trái tim họ đang nóng như lửa đốt, lặng lẽ tí tách vang.
Thiệu Quân nằm ngửa, tay chân bị hạn chế không thể giúp được gì. Anh cảm nhận rõ ràng sự khẩn trương của La Cường, sự bồn chồn của La Cường, khát khao của La Cường, ham muốn không được thỏa mãn bị kìm nén của La Cường. Cánh tay La Cường đột nhiên siết chặt, một bàn tay to nắm chặt vai anh, quay đầu lại, đôi mắt đen sâu không đáy, mang theo nôn nóng muốn nuốt chửng một người.
Thiệu Quân bị đôi mắt này mê hoặc, thất hồn lạc phách: “Không thoải mái à? Hay không, anh cởi đồ em…”
La Cường thở hổn hển, hôn anh cắn mút mãnh liệt, đầu lưỡi khuấy đảo trong miệng anh, ngậm yết hầu và vành tai anh. La Cường dần dần gia tăng tốc độ trên tay, động tác thô bạo, giống như đang liều lĩnh khai thác từng tầng khoái cảm sưng tấy, khi gần đến đỉnh, hốc mắt hắn đỏ bừng, toàn thân run rẩy vì uất ức quá độ, chỉ có thể áp vào người anh ra sức ma sát, chân mày nhíu chặt đau đớn rối rắm.
Thiệu Quân lúc đó như một kẻ ngốc, vẫn chưa hay biết gì.
Anh hoàn toàn không hay biết trong lòng La Cường phải chịu đựng những dày vò như thế nào, những điều La Cường suy nghĩ những ngày này.
Thiệu Quân đột nhiên cảm thấy đau nhói nơi đầu trái tim, anh cảm thấy như thể mình bị điện giật bởi các điện cực nối với cơ thể, ngực tê dại lên và ngứa ngáy. La Cường nhẫn nhịn như vậy, làm sao có thể thoải mái được?
Lúc bắn tinh vòng eo săn chắc của La Cường đột nhiên khựng lại, rồi từ từ mềm ra, để những luồng chất lỏng tự do tràn ra, chảy đi bốn phía. La Cường vùi mặt vào cổ Thiệu Quân. Thiệu Quân không cử động. Hơi thở giữa cổ anh nóng đến nỗi anh cũng như đang tan chảy …
La Cường không dám trì hoãn quá lâu, hắn phải nhanh chóng quay trở lại trước khi cảnh sát Tiểu Mã nhận ra.
Hắn ôm Thiệu Quân vào lòng, dịu dàng xoa nắn vài cái rồi nói, “Màn thầu, phiền em làm giúp anh một việc.”
Thiệu Quân khó hiểu: “Anh vẫn dùng từ ‘phiền’ với em à?”
Trong mắt La Cường hiện lên một tia do dự, có hơi áy náy: “Có thể phải phiền em đi một chuyến, Tam nhi nhà anh một mình ở bên ngoài, anh lo nó không bảo vệ kỹ bản thân.”
Thiệu Quân nghĩ, tưởng là chuyện gì, hóa ra lại là Tam nhi quý báu của anh! La tam nhi của anh ở bên ngoài ăn hương uống lạc, có cảnh sát làm người yêu, được cảnh sát ‘bảo kê’, sung sướng quá rồi chạy đến đây khởi binh vấn tội anh, không hề hỏi thăm xem vết thương trên vai anh trai hắn ta có ổn hay chưa? La Lão nhị mẹ nó anh thật là ti tiện mà!
Anh thiếu người để thương đúng không, nên mới bị coi thường như thế?
Sau này có em thôi được không?
La Cường thấp giọng giải thích, “Cực cho nó lắm rồi. Giết người phóng hỏa là ông đây làm. Tam nhi hiện tại đang gánh vác rất nhiều việc cho anh rồi, bên ngoài sống rất khó khăn, kẻ thù đã sắp tìm đến cửa, sao anh có thể không quan tâm? Anh không thể lừa nó! … “
Thiệu Quân: “Vậy thì anh muốn gì? Anh không thể thoát ra được. Anh ta cũng đã là đàn ông trưởng thành rồi, hơn ba mươi rồi, chẳng lẽ anh ta không thể thay anh giải quyết?”
La Cường: “Nó đốt nhiều tiền anh đã thấy xót rồi. Sao anh có thể để nó nguy hiểm tính mạng được?”
Thiệu Quân: “……”
Thiệu Quân tự nghĩ, anh sẽ không định làm con thiêu thân nào nữa, lấy cái mạng mình ra thay cho em trai anh đó chứ?
La Cường nói: “Hôm nào giúp anh đi ra ngoài truyền cái tin nhắn được không? … Không tìm được người nào khác đáng tin cậy xung quanh anh, anh chỉ tin tưởng mỗi em.”
Thiệu Quân dỗi, miệng bĩu ra, không nói gì.
La lão nhị nói xung quanh không còn ai tin tưởng, chỉ tin tưởng anh.
Với hai mươi năm kinh nghiệm lăn lộn trong giới xã hội đen, hắn biết lão già họ Đàm kia sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Lúc đầu hắn hạ quyết tâm giết Đàm Long, là vì Thiệu Quân, hoặc thậm chí cũng có thể xem la vị bình yên trong tương lai mà diệt trừ nguy cơ tiềm ẩn. Nhưng mà có vẻ xuống quá vội vàng, không kịp suy nghĩ, đặc biệt là không chú ý đến an nguy của La tiểu tam. Nhà tù vậy mà yên bình. La Chiến bên ngoài thường xuyên bị họ Đàm đe dọa tính mạng, không thể sống yên ổn, làm sao hắn thấy nhẹ nhõm cho được?
Đối với La Cường, em trai hắn, và người yêu của hắn, cả hai đều chiếm một ví trí quan trọng trong lòng hắn, người nào hắn cũng không thể buông tay mặc kệ.
Cảm giác như hắn sinh ra đã nợ hai người này, sống một đời nợ một đời, kiếp người độc ác này của hắn có thêm hai người làm đau lòng hắn để trừng phạt hắn.
Thiệu Quân lái xe đến khu thương mại văn phòng cao cấp nhất thành phố, đến Trung tâm Thương mại Thế Mậu Thiên Giai.
nơi đặt trụ sở chính của chuỗi quán ăn nhanh kiểu Bắc Kinh của ông chủ La.
Màn hình trên đầu không ngừng biến hóa, chiếu đến nàng tiên cá xinh đẹp đang bơi uốn lượn qua sông Thiên Hà. Hai bên trung tâm thương mại sầm uất có nhiều cửa hàng cao cấp. Ở đây và Nông trường Thanh Hà ở ngoại ô hoàn toàn là hai thế giới khác biệt, Thiệu Quân thất thần nhìn xung quanh, như thể đã ra khỏi thế giới bình thường này quá lâu, sống mũi anh cay cay.
() Trung tâm Thương mại Thế Mậu Thiên Giai (The Place Beijing) Có cái màn hình led trên đầu thế này.
Thiệu Quân kéo sụp vành mũ, bước vào cánh cửa bằng gỗ của quán ăn. Tường quán được làm bằng vật liệu thô, cửa sổ được lát gạch sạch sẽ, đây là nét khá đặc trưng của các tòa nhà dân cư ở Bắc Kinh cũ.
Anh chọn một chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ, ngồi xuống lật xem thực đơn rồi lấy bút đánh dấu một vài món ăn nhẹ. Hừm, hôm nay nếm thử mấy món của Tiểu Tam nhi nhà La xem ngon đến mức nào? Tam gia của các người từ nhỏ đã ăn rất nhiều món ngon sang trọng đắt tiền, mấy món ăn vặt kiểu Bắc Kinh như bao tử chần, gan xào, ngải oa oa này có khiến Tam gia đây ăn ngon như sơn hào hải vị không đây?
Người phục vụ ân cần tiếp đón, Thiệu Quân từ dưới vành mũ nheo mắt ngước lên: “Người đó, cái người đó đó, cởi trần đeo tạp dề trắng, trông rất là thô thiển, là ông chủ ở đây đúng không? Bảo anh ta tự tay làm, người khác làm tôi không ăn. “
Người phục vụ chạy đến bên ông chủ nói nhỏ vài câu, La Chiến cười rộ lên thoải mái, hướng mặt về phía anh gật đầu chào hỏi.
La Chiến không phải thật sự thô thiển cởi trần, có vợ rồi ai dám ăn mặc xấu hổ như thế? Hắn mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát không tay, mang tạp dề bên ngoài, để lộ bắp tay khỏe đẹp và làn da màu đồng nam tính. Xung quanh quán bar đầy nam nữ. Khách quen của ông chủ La đều là những nhân viên văn phòng làm việc trong các tòa nhà văn phòng xung quanh, họ đến nhà hàng để dùng bữa hàng ngày. La Chiến đứng trước bếp, thao tác vô cùng khéo léo và nhanh nhẹn, trông như đang đùa giỡn dao thái trong lòng bàn tay, tiếng cắt thái giòn giã trên thớt, chẳng mấy chốc đã dọn ra đĩa thức ăn nóng hổi.
Thiệu Quân cầm đũa lên cắn một miếng nếm thử, mắt sáng lên, im lặng không nói gì, lại há mồm cắn một miếng to …
Đầu tiên anh gọi một đĩa bánh đậu vàng, một đĩa ngải oa oa, một bát phá lấu kiểu Bắc Kinh, ăn xong vẫn còn thòm thèm chép chép miệng, sau khi xem menu, anh lại gọi thêm ba đĩa bánh bao thịt cua, gan xào, thịt đầu dê trắng…
Vốn dĩ anh đến để kiểm tra chú em vợ (em chồng?!) họ La mở nhà hàng trong kinh đô ra như thế nào, nhưng đặt mông ngồi xuống thì không thể nhúc nhích được nữa. Mấy cái đĩa trước mặt chồng chất ngày càng nhiều, Thiệu Quân một hơi ăn hết mười cái đĩa, lúc sau thực sự quá no, sợ cái “dây kéo lớn” trên bụng sẽ bung ra nếu còn ăn thêm nữa, mới chịu đặt đũa xuống liếm môi.
Phải nói rằng kỹ năng nấu nướng của La tam nhi quả thật là gia truyền tuyệt học, kỹ năng tuyệt vời hoàn hảo. Với tay nghề này, dù đi đâu cũng không sợ đói ăn không sợ kiếm ra tiền không sợ ế vợ. Thiệu Quân cũng thật sự ngả mũ bái phục.
Thiệu Quân lúc nói chuyện phiếm với Lão nhị có từng hỏi, Tam nhi với anh ai giỏi hơn?
La Cường hỏi, giỏi hơn mặt nào?
Thiệu Quân hỏi, ai có thể kinh doanh giỏi hơn, ai nấu ăn ngon hơn?
La Cường thẳng thắn nói,Tam nhi nấu ăn ngon hơn cả tất cả các quán ăn ở phố Trường An của ông đây, việc làm ăn cũng có thể quản lý rất tốt, ông đây không so được với nó.
Thiệu Quân hỏi, vậy anh giỏi hơn anh ta ở điểm nào?
La Cường ngẫm một lúc rồi nói, ông đây giết người giỏi hơn nó, Tam nhi nhà anh cầm dao chỉ giết được gà, nó quá mềm lòng không thể giết người.
Thiệu Quân đứng thẳng người, lặng lẽ nới lỏng thắt lưng, đặt tiền xuống, đứng dậy rời đi.
La Chiến từ lâu đã thấy đây là đồng phục cảnh sát, trông quen thuộc, trong tiềm thức hắn luôn đưa mắt theo bóng dáng của cảnh sát Tiểu Thiệu.
Thiệu Quân đứng ở ngưỡng cửa, cơ thể ngược sáng, khuôn mặt tuấn tú bị ánh sáng cắt thành một cái bóng đen, lúc này mới quay đầu lại, lặng lẽ móc tay ngoắc ngoắc ông chủ La.
La Chiến sửng sốt, vội vàng đặt con dao to bản trong tay xuống, cởi tạp dề rồi đi theo ra ngoài.
Thấy chiếc xe jeep phun dòng chữ “Nhà tù Thanh Hà” đỗ bên đường, La Cường lúc này mới nhận ra cảnh sát trẻ này hóa ra là quản giáo bên cạnh anh trai mình.
La Chiến: “Ui, ngài có phải là … cảnh sát Thiệu, đội trưởng Thiệu”
Thiệu Quân nghiêm mặt, ‘Ừ’ một tiếng.
La Chiến rất lịch sự cúi đầu khom lưng với Thiệu Quân, lúc cúi đầu cố ý hạ thấp ánh mắt, cố gắng nhìn đến dưới vành nón, tò mò xem thử diện mạo cảnh sát trẻ này trông như thế nào?
Mũ của Thiệu Quân đè thấp đến gần như chạm xuống chóp mũi, cảm thấy không được tự nhiên, cố ý không muốn lộ mặt, liền nhanh chóng đưa tờ giấy cho La Chiến.
La Chiến kinh ngạc nói, “Anh trai tôi nhờ ngài đi truyền tin à? Phiền ngài quá, Cảnh sát Thiệu.”
Thiệu Quân nghiêm túc nói: “Anh trai anh lo lắng cho sự an toàn của anh nên mới nhờ tôi đưa tin cho. Đứa con độc đinh nhà Đàm đã chết, nhà đó sẽ không để yên đâu. Mấy ngày nay sẽ không yên ổn, nhớ cảnh giác, đừng đi xa nhà, đừng đi một mình vào ban đêm, cố gắng ở nhà, nhớ mang theo vài vệ sĩ khi ra ngoài! “
La Chiến nhún vai: “Ngài nói anh tôi cứ yên tâm, tôi có thể tự bảo vệ mình.”
Thiệu Quân nghĩ thầm cái con gấu kia mỗi ngày cứ đứng ngồi không yên, mình có thể làm gì đây, có cách nào ngăn hắn ta không lo lắng cho đứa em mình được không nhỉ? Anh tiếp tục nói: “Hay là anh đến nhà tù Thanh Hà của chúng tôi ngồi mấy ngày đi, để người của chúng tôi giam giữ anh, nhìn chằm chằm anh /. Đây là an toàn nhất, anh trai anh cũng yên tâm nhất.” (ngoa ngoắt =))))
La Chiến dở khóc dở cười, vội vàng nói: “Cảnh sát Thiệu, tôi hiểu lòng tốt của anh, đừng lo lắng. Với cả….”
La Chiến thì thầm với Thiệu Quân: “Hôm đó tôi đến thăm tù, nói chuyện không xuôi tai làm anh trai tôi tức giận, cũng khiến đội trưởng Thiệu thêm phiền. Là do tôi sai, ngài có thể giúp tôi khuyên nhủ anh ấy không? ”
Thiệu Quân nói: “La Cường đã ổn lại lâu rồi, lại bắt đầu nhớ thương anh rồi. Nếu anh ta vẫn còn giận anh, anh ta làm gì nhờ tôi thế này!”
La Chiến gãi gãi đầu cười: “Vậy phiền ngài giúp tôi chăm sóc anh trai. Nếu anh trai tôi muốn gì thiếu gì, ngài cứ gọi tôi, tôi mang đến ngay.”
Thiệu Quân ngạo nghễ liếc đôi mắt đào hoa, từ kẽ răng nói ra một câu: “Nhớ phải lo cho bản thân đó …”
Hơn nữa không cần ‘giúp’ anh chăm sóc. La lão nhị từ lâu đã là của tôi rồi. Tôi chăm sóc người tôi yêu thương không cần qua tay bất cứ ai cả! Thiệu Quân nghĩ thầm.
Thiệu Quân lái xe đi thật xa, La Chiến vẫn ngơ ngác đứng ven đường, hồi tưởng lại khuôn mặt hắn vô tình thoáng thấy dưới vành mũ. Đuôi mắt xếch vô tình lộ ra, lông mi đen nhánh mảnh mai, đôi môi ướt át tinh xảo, chỉ vừa thoáng nhìn cảm giác đã cảm giác như dù cảnh vật xung quanh có ảm đạm thế nào cũng phải bừng sáng lên, chuyện gì thế này?!
La Chiến chép miệng, theo bản năng tự đưa tay tát cho mình một cái, mày đang nghĩ cái gì đấy hả?
Vợ đi công tác có mấy ngày chưa về mà đã lú lẫn rồi à? Nhìn thấy cảnh sát trẻ là bắt đầu nhìn theo, muốn chết sao? Cẩn thận vợ mày về nhà chịch chết mày!
—
Cẩn thận ông anh trai tẩn thêm cho một trận nữa La tiểu tam à =)))))
À chuyên mục ẩm thực, mấy tên món ăn trong chương này mình chém gió thôi nhé chứ vn mình có mấy món này đâu mà biết đường gọi…… Những món này đều là đặc sản riêng của Bắc Kinh nhe,
Bao tử chần (爆肚)
Gồm thực quản, dạ dày, dạ cỏ ….. nói chung mấy thứ kỳ lạ trong bao tử của bò được cắt thành từng lát, chần qua nước sôi rồi vớt ra. Đây là một bài kiểm tra gay gắt về khả năng của đầu bếp, đòi hỏi kinh nghiệm dày dặn và kỹ năng nấu nướng đỉnh của chóp để kiểm soát thời gian sôi và ngọn lửa.
Gan xào (炒肝)
Gồm gan và ruột heo, xào lên trước cho chín chín rồi cho vào nồi, cho hoa hồi, mắm tỏi, hành lá cắt khúc, gừng băm nhỏ và nấm vào nấu cùng, ròi bỏ bột mì vô quậy sml cho sệt lại.
Ngải oa oa: (艾窝窝)
Bánh ngọt có vỏ ngoài là gạo nếp lăn bột mì, nhân bên trong đa dạng như mứt táo gai, các loại hạt…..
Bánh đậu vàng (豌豆黄)
Nổi tiếng là món ăn ưa thích của Từ Hi thái hậu. hà lan luộc r nghiền ra trộn đường nặn thành bánh thôi chứ chả có mẹ j.
Thịt đầu dê trắng (白水羊头)
Đầu dê còn nguyên, rửa thật sạch rồi luộc chín. Chín rồi vớt ra, dùng dao cắt rất cầu kỳ và chuyên nghiệp để lóc thịt ra khỏi đầu khi nó vẫn còn đang nóng, sau đó thảy vô nước lạnh cho thịt giòn. Cái nhìn giống muối tiêu kia làm cũng khá mệt lon là bắc cái chảo ra bỏ muối, tiêu xay, bột tử đinh với cái j j nữa ấy rang nhỏ lửa. Món ăn giòn mềm thơm.
Phá lấu Bắc Kinh (卤煮火烧)
Ttrông giống phá lấu bên mình hay ăn nhưng có điều nó có thêm cái đậu phụ lên men j đó nên hơi thum thủm (?)
Bánh bao thịt cua
Dạng bánh nhỏ bột trong có nước bên trong giống tiểu long bao ấy nhe.
Ủa Quân Quân ăn món mặn ngọt đan xen vậy khum sợ tiêu chảy à =))))))))