Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Ngày hôm sau, một ngày nghỉ cuối tuần rất bình thường, Thiệu Quân trước đó gọi điện cho Lại Bột Bột: “Cảnh sát Trình vẫn chưa được cứu à?”
Bên kia nói: Chưa cứu được, anh Chiến vẫn đang đàm phán với Đàm Ngũ Gia, bên kia xác định là đang ở thủ đô nhưng luôn gọi điện thoại thay đổi địa điểm, cảnh sát vô cùng khó xác định vị trí theo dõi. Anh Chiến thậm chí còn đã chuẩn bị triệu tệ rồi, sẵn sàng chuộc người.
Thiệu Quân vội vàng nói với Lại Bột Bột và Loan Tiểu Võ qua điện thoại, trông chừng La Chiến, đừng hấp tấp, đừng làm chuyện ngu ngốc, cố gắng trì hoãn thời gian, đừng đưa tiền, đừng lấy mạng đổi mạng, cũng đừng ép bên kia đến mức giết con tin, cố trì hoãn được bao nhiêu thì trì.
Thiệu Quân cúp điện thoại, siết chặt thắt lưng, hạ vành mũ xuống, hít một hơi thật sâu, vô thức sờ bụng rồi bước ra khỏi văn phòng.
La lão nhị tối qua nổi điên, lật úp một nồi canh lớn trong nhà ăn, sau đó ngồi xổm xuống đất khóc rống, cả một đám người không biết hắn đang khóc hay đang gào.
Đội trưởng Thiệu dùng dùi cui xông vào hạ gục người này rồi còng tay, nhốt vào phòng biệt giam cả buổi để phê bình, giáo dục, sau đó chuyển sang phòng tâm lý.
Thiệu Quân giải thích với các đồng nghiệp trong văn phòng của mình: “Không sao đâu, La Cường cứ vài ba tháng là lại như thế, giống như mèo đực đến kỳ vậy, anh ta nổi điên theo mùa, mấy ngày sau là ổn lại thôi, không có vấn đề gì nghiêm trọng!”
Mấy tên trong ban đều lo lắng, lúc ăn điểm tâm cứ quan tâm hỏi, “Đội trưởng Thiệu, khi nào thì ban trưởng của chúng tôi được thả vậy?”
Thiệu Quân liếc mắt nói: “Lúc nào cần thả thì sẽ thả.”
Mấy tên ban lại hỏi: “Thế ban trưởng ăn sáng chưa? Đừng để anh ấy bị đói.”
Thiệu Quân hừ mũi: “Anh ta ăn rất no rồi!”
Khi nào La Cường được “thả”, sao Thiệu Quân có thể nói thật ho mấy tên thỏ nhỏ này?
La Cường dĩ nhiên sẽ được “thả” sau khi hoàn thành công việc, Thiệu Quân chỉ cần giúp La Cường tạo ra một lý do hợp lý để không qua đêm trong buồng giam.
Thiệu Quân lại nhìn vào cánh cửa sắt của căn phòng tâm lý khóa chặt từ bên ngoài. Anh đi qua cửa tòa nhà văn phòng, hoàn toàn tự nhiên chào hỏi những đồng nghiệp đi qua: “Đội trưởng Điền, tan làm rồi à? Hẹn gặp lại nha.”
Cố tình chọn ngày cuối tuần, lại còn canh đúng thời điểm giao ban, lợi dụng sơ hở do quản giáo tiếp quản vào thứ bảy và chủ nhật quản lý yếu kém, trại giam thiếu nhân viên.
Thiệu Quân đi ra khỏi tòa nhà, đi vòng một quãng đường dài, sau đó đi theo đường mòn bí mật, quay trở lại.
Anh trèo lên thang chữa cháy bên ngoài tòa nhà, người không biết quỷ không hay, dỡ cửa sổ sắt trước đó đã tháo vít xuống, từ bên ngoài vào …
La Cường thò người ra, hai người họ nhìn nhau bằng ánh mắt bình tĩnh và ngầm xác nhận với nhau rằng: mọi thứ đã diễn ra theo đúng kế hoạch.
Đã tới giai đoạn này, không cần phải nói một từ vô nghĩa, nói nhiều càng dễ bị lộ.
Thiệu Quân dẫn đường, cả hai leo xuống bằng thang xoắn ốc và đường ống dẫn nước, đi nấp sau những bụi cây, chui vào cửa sau nhà ăn…
Phòng theo dõi tâm lý có một camera theo dõi, video giám sát đã bị động tay động chân từ trước.
Ý tưởng chung là do La Cường nghĩ ra, nhưng La Cường không hiểu về hoạt động của các chương trình máy tính, người thực hiện là Thiệu Quân. Đoạn video trong hệ thống giám sát đã bị dừng lại ở một thời gian cố định, La Cường nằm nghiêng trên cái giường nhỏ, ngủ khò khò, mũi thổi bong bóng, nhưng thực ra tên này đã cao chạy xa bay rồi. Thiệu Quân lợi dụng lúc đổi ca làm việc vào cuối tuần, có sơ sót nhỏ trong quản lý để hành động, không ai để ý những dấu vết này.
Người ngoài không biết cửa trung gian này. Thiệu Tam gia là người trong cuộc, biết cách lợi dụng sơ hở. Bức tường cao chót vót bị phá một lỗ từ trong nội bộ, thật dễ dàng.
Nửa tiếng sau, công ty bên ngoài lái một chiếc xe tải lớn vận chuyển các loại nguyên liệu thịt hộp, rau và thực phẩm đến khu vực nhà tù Thanh Hà, lái xe vào cửa.
Thiệu Quân trò chuyện với tài xế: “Bác tài Trương, công việc vất vả ghê.”
Tài xế lái xe đưa tay ra, tươi cười chào hỏi: “Sĩ quan Thiệu, không vất vả mấy đâu! Cậu ký vào đơn kiểm tra giúp tôi nhé!”
Tài xế Trương của công ty giao hàng là một người quen cũ ở khu giam số ba. Để đảm bảo an toàn, nhà tù lần nào cũng dùng cùng một tài xế giao hàng để quen mặt, nếu có ai giả dạng sẽ phát hiện ra ngay.
Xe vận tải được trang bị kho đông lạnh, các thùng hàng nhanh chóng được dỡ xuống, trên xe phả ra từng luồng khí trắng.
Nhiệt độ của kho lạnh gần tương đương với ngăn đông tủ lạnh, chỉ độ C.
Thiệu Quân nhiệt tình đưa cho tài xế một điếu thuốc, còn giúp ông châm lửa.
Thiệu Quân nói: “Bác tài, vừa lúc tiện đường, cho tôi quá giang một đoạn ra ngoài nhé.”
Tài xế vui vẻ gật đầu: “Được, không vấn đề gì.”
Tài xế Trương lái xe ổn định, dừng lại trước chốt gác đầu tiên của tường cao nhà tù.
Loại xe tải ra vào này phải qua kiểm tra nghiêm ngặt để tránh tình trạng có “hàng lậu”.
Bên cạnh đó, lính canh tại các chốt đều là cảnh sát vũ trang, không cùng hệ thống với quản giáo trong khu vực trại giam, không chịu sự quản lý của cùng cấp trên. Những người này sẽ canh cổng và trấn áp bạo loạn trong trường hợp khẩn cấp, nên họ thường không được trực tiếp nói chuyện, liên lạc cá nhân với tù nhân, tránh cảnh sát và bọn tội phạm thông đồng phạm tội.
Thiệu Quân lấy thẻ thông hành ra quẹt vào thiết bị nhận dạng điện tử. Đèn xanh nhấp nháy, cánh cửa từ từ mở ra. Cảnh sát vũ trang nhìn thấy đó là một xe chở hàng vào và ra khỏi nhà tù mỗi cuối tuần, anh ta cũng không quá chú ý.
Chiếc xe tải chậm rãi đi qua, cánh cửa sắt này vừa đóng lại phía sau thân xe, chuẩn bị đối diện với trạm gác để qua được tiếp cánh cửa thứ hai.
Một đội trưởng cảnh sát vũ trang ôm súng trường tựa vào ngực đưa tay ra hiệu dừng lại.
Thiệu Quân thò đầu ra khỏi khung cửa sổ đang hạ xuống, đội mũ lệnh: “Này, đây là xe giao hàng cho nhà ăn.”
Tiểu đội trưởng như không hề nghe thấy, cảnh giác nhìn lướt qua cỗ xe dài mười mét.
Kích thước của chiếc xe này có thể dễ dàng vận chuyển hàng chục người.
Thiệu Quân theo bản năng lấy ra hộp thuốc lá đưa cho anh ta, cố gắng làm anh ta thả lỏng, không quá căng thẳng. Tiểu đội trưởng quắc mắt xua xua tay, anh ta đứng gác sẽ không nhận hối lộ thuốc lá!
Tiểu đội trưởng hỏi: “Có gì trong xe?”
Tài xế trả lời: “Giao hết thức ăn cho căn tin nhà giam số ba rồi. Xe của tôi trống rỗng”.
Đội trưởng: “Có ai trong thùng xe không?”
Thiệu Quân ngắt lời, nói: “Đây là tài xế Trương. Ông ấy chuyển hàng hàng tháng, là người quen cũ!”
Tiểu đội trưởng cực kỳ nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc, không có ý định bật đèn xanh cho người quen cũ, thực hiện đúng luật, sử dụng máy dò hồng ngoại quét lên xe.
Thiệu Quân ngồi trên ghế phụ, mông nhấp nhổm, cố gắng thả lỏng cơ thể mình, nhưng thật ra bắp chân bên dưới anh run rẩy dữ dội, sắp chuột rút luôn rồi!
Anh quan sát các cảnh sát vũ trang bật thiết bị hồng ngoại cẩn thận quét toàn bộ chiếc xe từ mọi góc độ. Trạm gác cửa thứ hai này chính là sử dụng máy dò nguồn nhiệt hồng ngoại để xác định xem có ai nấp trong xe không. Cơ thể con người sinh nhiệt, chỉ cần phát hiện ra nguồn nhiệt bất thường thì ngay lập tức sẽ phát ra âm thanh cảnh báo, đừng hòng đem người ra ngoài. Trước đây, mỗi lần Thiệu Quân lái ô tô riêng ra ngoài, anh đều phải bị quét hồng ngoại như bình thường.
Tiểu đội trưởng kiểm tra một hồi, ngoài hai nguồn nhiệt sáng chói lọi là tài xế xe và cảnh sát Tiểu Thiệu thì không tìm thấy vật sống nào khác.
Thiệu Quân dựng thẳng mũ cảnh sát, cười híp mắt: “Bây giờ có thể đi được rồi đúng không? Mời anh mở cửa.”
Tiểu đội trưởng đang chuẩn bị mở cổng kiểm soát điện tử bỗng đột nhiên khựng lại, sau đó hỏi: “Xe tải của anh chở đồ ăn à?”
Thiệu Quân gật đầu: “Vâng.”
Đội trưởng: “Vậy không phải xe thường mà là xe đông lạnh?”
Thiệu Quân: “… Vâng.”
Đội trưởng: “Vậy xe có khoang lạnh phải không? Khoang lạnh có ba vỏ kim loại và sơn cách nhiệt cản trở tia hồng ngoại. Dụng cụ của chúng tôi không dò đến được đúng không?”
Thiệu Quân: “……”
Thiệu Quân đặt một cánh tay lên mép cửa sổ, những ngón tay hơi run rẩy một cách bất thường. Nếu quan sát kỹ, còn có thể thấy ngón tay anh đang nhễ nhại mồ hôi đến thấm ướt điếu thuốc …
Thiệu Quân đưa tay lên ngậm điếu thuốc trong miệng, hít một hơi thật to, liều mạng nén lại từng đợt bất an quay cuồng trong lòng cùng mùi hắc ín cháy bỏng, từ khóe mắt nhìn chằm chằm những người đó.
Tiểu đội trưởng tay cầm súng tiểu liên, họng súng cẩn trọng lia về phía trước. Dưới con mắt của mọi người, tài xế giật chốt, dùng sức kéo mở cửa sau, một luồng khí lạnh trắng toát ập ra phải vào mặt, hơi lạnh làm mũi cũng phải chua xót!
Trong kho lạnh trống rỗng, một sợi chỉ cũng không có.
Thiệu Quân ló đầu ra khỏi cửa kính xe, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẽ: “Yên tâm đi, kho lạnh chỉ vài độ C, có thể đông cứng người sống thành que kem lớn luôn!”
Tiểu đội trưởng ấn mở cửa, hất đầu súng: “Qua!”
Khóe môi Thiệu Quân khóe môi vẽ một đường vòng cung, nhìn tiểu đội trưởng cười một cái thật rạng rỡ mê người, ngồi giang hai chân trong xe rung đùi thoải mái, chiếc xe từ từ vượt qua trạm gác thứ hai.
Đến trạm gác cổng thứ ba, Thiệu Quân mở cánh cửa sắt bằng hai dấu vân tay của ngón trỏ và ngón giữa tay trái.
Tại trạm gác cổng thứ tư, Thiệu Quân đặt khuôn mặt mình vào thiết bị nhận dạng điện tử, để thiết bị quét mống mắt …
Chiếc xe tải đi trên cao tốc dừng bên đường phụ dẫn vào thị trấn, bánh xe cọ xát dữ dội vào mặt đường thô ráp phát ra một âm thanh chát chúa.
Lợi dụng tiếng phanh, người bị ngâm nước lạnh này giờ bất ngờ nhảy ra khỏi bồn chứa nước ở gầm xe, hít thở điên cuồng, trên cổ nổi rõ gân xanh vì thiếu oxy, cái trán mướt một tầng nước, loang loáng trong bóng tối …
Thiệu Quân nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe, vẫy vẫy bàn tay còn kẹp điếu thuốc với tài xế: “Bác tài, cám ơn nhiều, hẹn gặp lại chú!”
Tài xế Trương hỏi: “Cảnh sát Thiệu, có cần tôi chở cậu về nhà không?”
Thiệu Quân xua tay: “Không cần, xe của tôi đang ở tiệm sửa xe bên kia, không cần phiền phức chú đâu.”
Chiếc xe tải lao đi kèm theo tiếng nổ, khoang chở hàng cao chắn mất một phần tầm nhìn của tài xế, không thấy phía dưới xe có người ‘rơi xuống’…
Thiệu Quân vội vàng nhảy qua lan can cao tốc, chạy đến một bãi đậu xe bỏ hoang cách đó không xa, lên một chiếc xe đã chuẩn bị sẵn.
Lúc anh nhảy vào vị trí lái xe, một bóng người ướt át lóe lên trong gương chiếu hậu, thở gấp gáp, tiếng thở dốc và tiếng nước tràn đầy màng nhĩ, đôi mắt tối đen trong gương hậu dừng lại trên người anh, lông mày và vai nóng bừng, ánh mắt và đầu vai hừng hực khí thế khao khát và ngạo nghễ bùng phát.
Cả hai đều ra khỏi tù.
Thiệu Quân điều chỉnh kính chiếu hậu, nhìn La Cường trong gương: “Không sao chứ? Có lạnh không?”
La Cường mạnh bạo lau mặt, giũ bỏ những giọt nước, trên cổ còn có vết ướt, bỗng đột nhiên tiến lên dùng cùi chỏ kẹp cổ Thiệu Quân! Hắn bị ngâm trong nước lạnh lâu, tuần hoàn máu chậm lại, cánh tay cứng như cục nước đá, cơ thể lạnh ngắt, chỉ có hơi thở nóng rực, hai luồng nóng lạnh giao nhau khiến cổ của Thiệu Quân run lên, tim đập nhanh hơn …
La Cường giọng đầy khen ngợi và cưng chiều: “Thằng nhóc này, tay chân cũng gọn gàng đó, ông đây đánh giá cao em.”
Thiệu Quân liếc mắt một cái, trêu chọc: “Anh nhịn thở bao lâu rồi? Không phải chết ở dưới nước rồi sao?”
La Cường chế nhạo: “Em nghĩ anh ngạt thở vì cái này sao? Nhóm người kia cứ liên tục kiểm tra, may là không đánh nhau với cảnh sát vũ trang đến ngạt thở!”
Tiểu đội trưởng của cảnh sát vũ trang vẫn còn non kinh nghiệm, hay nói cách khác, không có nhiều kinh nghiệm hơn hai tên vượt ngục tinh ranh này. Sau khi kiểm tra kho lạnh, chỉ cần cúi xuống xem xét sẽ thấy bên dưới xe tải có một bồn nước khác dùng để vận chuyển hải sản tươi sống, bồn nước rất lớn, La Cường nằm cuộn tròn, vừa đủ cả người vào trong. Hắn ngậm một ống hút thật mỏng trong miệng, nhô một đầu lên khỏi mặt nước, hít thở không khí tầng trên.
Thành thùng dày chắc chắn cùng nhiệt độ nước lạnh che giấu nguồn nhiệt La Cường tỏa ra, qua mặt máy móc công nghệ cao.
Thiệu Quân không tự lái xe ô tô của mình, anh thuê xe tạm thời.
La Cường là một tay già đời, hắn lên kế hoạch cẩn thận, hành động thận trọng từng bước một, phiền đến mức Thiệu Quân cho rằng người đàn ông này thật lắm trò, quá kỹ tính và rắc rối. Theo lời dặn của La Cường, Thiệu Quân thuê một chiếc xe với giấy tờ tùy thân giả. Anh là một cảnh sát, biết cách xác định giấy tờ thật giả, cũng bởi vì thế, anh có một đống giấy giả được làm sẵn ở nhà.
La Cường duỗi tay lên ngực Thiệu Quân xoa xoa, trầm giọng dỗ dành: “Vừa nãy sợ không?”
Thiệu Quân khởi động xe, hừ mũi tức giận: “Làm sao mà nghĩ ra được? Bọn họ kiểm tra thật kỹ khoang sau!”
La Cường: “Xe tải đông lạnh tránh tia hồng ngoại. Ai cũng biết cảnh sát vũ trang nhất định sẽ kiểm tra.”
Thiệu Quân: “Mịa, may là em không cho anh quấn chăn bông đội mũ len ngồi trong kho đông lạnh, sau đó bị đông cứng một nửa rồi bị cảnh sát vũ trang xách ra ngoài, mệt lớn luôn.”
La Cường cười gằn nói: “Thấy ông đây nói đúng không? Nói, nếu thua thì làm gì?”
Thiệu Quân liếc mắt nhìn trong kính chiếu hậu một cái, cong môi phủ nhận: “Em thua khi nào?”
La Cường dùng tay kẹp anh, chậm rãi siết chặt: “Thằng nhóc này, tối hôm qua mới đánh cược, hôm nay lại trở mặt với ông đây? Được rồi, nếu cảnh sát vũ trang không kiểm tra ngăn lạnh anh sẽ liếm cho em, nếu cảnh sát vũ trang thực sự kiểm tra, em phải liếm cho anh! Có chịu nhận thua chưa?! “
Thiệu Quân quay ra đường cao tốc, trong miệng lẩm bẩm chửi rủa: “Liếm trứng của anh ấy!!!”
“Nếu không có mống mắt và vân tay của Tam gia anh đây, anh nhắm có thể đi hết đường không bị trở ngại, có khả năng tự mình ra khỏi bốn lớp cổng đó không? Lại còn đòi em liếm… Hừm, chờ đó em sẽ cắn anh!!! “
—
Tự nhiên nhớ tới tập phim Sherlock BBC ông Sher đột nhập vào văn phòng riêng đầy thiết bị máy móc bất khả xâm phạm bằng cách cua cmn bà trợ lý trong đó:))))) đúng là có con người sẽ có sơ hở:)))) human error:))))))
./.