Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Suốt ba tháng, mây mưa thất thường, đất trời nứt nẻ.
Vụ án tham nhũng này là vụ án lớn nhất xảy ra trong năm đó, liên quan đến nhiều vấn đề ở thủ đô, nghe nói một cán bộ cấp tỉnh, một cấp bộ và hai cấp sở bị bắt giam cùng một lúc vì liên quan đến việc gây quỹ bất hợp pháp và rửa tiền năm đó. Doanh nhân, đối tác, tất cả những người có liên quan đến vụ án đều bị cách ly với thế giới bên ngoài, bị giam giữ trong bí mật để điều tra, thẩm vấn nội bộ. Tin tức bị phong tỏa chặt chẽ đến nỗi nhiều người trong hệ thống công an cũng không biết, không thể hỏi thăm được.
Các tài xế taxi trên khắp Bắc Kinh sôi nổi bàn tán về vụ việc, nhưng chẳng mấy ai thực sự hiểu rõ chân tướng, chỉ thích hóng hớt buôn dưa lê.
Thiệu Quân không thể biết thêm thông tin gì từ bố mình, vì vậy anh chỉ có thể tìm người quen dò hỏi, nhờ giúp đỡ và hỏi thăm tình hình của La Cường.
Anh tìm Tiểu Sở Tuần. Dì của Sở Tuần cũng có cấp bậc cao, biết nhiều chuyện rắc rối, dì Sở lại quen Thiệu Tiểu tam nhi từ lúc còn nhỏ xíu đến lớn lên tuấn tú, bà đối xử rất tốt với Thiệu Quân.
Theo tin tức rời rạc từ dì Sở, lần này họ Lưu đang định vu oan, muốn lật lại tình thế, nhưng những người ở trên không thể để ông ta lật. Xét đến các vụ án tham nhũng kinh tế, ai có thể ngồi vào những vị trí này mà hoàn toàn trong sạch? Mọi người đều có nhược điểm, và họ cũng nắm giữ phần nào nhược điểm của người khác. Về phần có thể điều tra ra hay không, thì còn cần phải nhìn đến ánh mắt của các cấp cao hơn nữa.
Người đàn ông họ Lưu này rất tham vọng, mấy năm đó ông ta đã kiếm đủ tiền, bắt đầu có tham vọng chính trị. Ông ta muốn chạy vào vị trí chính thức. Bây giờ đội điều tra đã phát hiện ra, đây không chỉ là vụ án kinh tế vài triệu tệ ban đầu, mà là vụ án giết người năm xưa. Dính đến chuyện giết người thì tương lai chính trị cũng chấm hết.
Về phần ai được thuê ai và ai bị giết, dì Sở cũng không nói rõ, giữ kín như bưng, bà chỉ nói rằng vụ án phức tạp và sẽ không được xét xử công khai, không ai có thể biết được.
Dì Sở quan sát ánh mắt quan tâm của Thiệu Quân, nhịn không được phải hỏi: “Tiểu Quân, cháu có quen ai liên quan đến vụ án không?”
Thiệu Quân sững sờ nhìn.
Dì Sở nói: “Vụ án này có ảnh hưởng lớn. Vài người có thể phải bị xử bắn.”
Thiệu Quân không biết bằng cách nào mà anh trở lại nhà tù ngày hôm đó.
Trong suốt ba tháng, anh không thể nhìn thấy La Cường, anh thậm chí không biết người này còn sống hay đã chết.
Anh cũng không đi làm nghiêm túc trong nhiều ngày, lúc làm nhiệm vụ, mắt anh đăm đăm, đứng như một khúc gỗ, sau giờ làm việc, anh đóng cửa trong văn phòng, nằm trên giường dây thép, trùm kín đầu, không nói tiếng nào, không thèm gặp ai. Mấy cốc nước ở đầu giường đã lên rêu xanh, anh cũng không thèm rửa, cứ để như thế. Trưởng trại giam bó tay với Thiệu Tam gia, nghĩ anh sinh bệnh nên không muốn hoạt động, không quản được. Thiệu Quân chỉ nằm cả ngày như vậy, như thể toàn bộ cơ thể của anh đã bị khoét rỗng …
Anh thường thức dậy lúc nửa đêm, mặc một lớp quần áo mỏng, một mình leo lên sân thượng, như một con mèo trong bóng tối một mình ngao du.
Lúc đó, Thiệu Quân thực sự rất ghét La Cường, ghét có đầu có đuôi, ghét đến tận tâm hồn.
Thiệu Quân cảm thấy rằng anh đã bị người đàn ông này đùa bỡn như một kẻ ngốc. La Cường thậm chí không để lại cho anh một lời từ biệt. Người đàn ông này có thể sẽ bị hành quyết trong vài ngày nữa, bị bắn một phát, xong hết mọi chuyện, và sau đó đợi Thiệu Tam gia đi nhặt xác.
Anh nhớ lúc La Cường nghe tin Trình Vũ bị bắt cóc, muốn được ra tù để làm việc, lúc đó hắn nói với anh rằng: “Em giúp anh.”
Anh nhớ đến cảnh hai người làm tình trong xe trên bãi đá bên suối nhỏ, La Cường nói, chờ sau này, một ngày nào đó anh sẽ ra tù, anh nhất định sẽ làm cho em thoải mái.
La Cường cũng nói, em đừng hối hận, em đừng trách anh.
La Cường nói: “Dù em ba hay năm tuổi, anh cũng sẽ để mắt đến em, anh chỉ yêu em, nên chỉ muốn làm em …
Thiệu Quân đơn độc dưới ánh trăng, ngồi xổm trên sân thượng nước mắt rơi xuống. Lần đầu tiên trong đời này, anh biết sợ hãi và tuyệt vọng là gì, trái tim trong lồng ngực bị rút ra ném trên mặt đất, chỉ còn là một khối thịt vô tri, máu tươi đầm đìa, thương tích đầy mình.
Anh khàn giọng gào khóc, cũng không buồn sợ cảnh sát vũ trang trên tháp canh có bắn anh một phát hay không…
Ngày ấy, một ngày mùa thu mát mẻ, trời trong vắt không một gợn mây. Vụ án rúng động thủ đô và các vùng ngoại ô lân cận đã được xét xử tại tòa án.
Nhiều cơ quan trước đó rất kín tiếng, không tiết lộ cho dư luận biết, nhưng đến ngày xét xử vẫn có hơn chục xe phỏng vấn tập trung trước cổng tòa, phóng viên và người dân tụ tập hóng chuyện. Nhưng cánh phóng viên vừa bước xuống xe ô tô, xách thùng ống kính chụp ảnh đã bị cảnh sát tòa án và bảo vệ chặn lại bãi xe, không cho tiếp cận cổng tòa.
Kẻ các phóng viên chờ đợi chính là nhân chứng của vụ án này, người ta nói rằng đây là một nhân vật đã kéo rất nhiều các ông lớn xuống nước, một binh sĩ vén tấm màn khuất tất phía sau, khai ra hàng loạt bí mật mà cơ quan công an chưa giải quyết được, Đương nhiên, các loại tin tức truyền đi từ bên ngoài cũng nói, bản thân ‘binh sĩ’ này cũng không phải là nhân vật tầm thường, đại án nào chưa làm qua? La Lão nhị là ai, chưa từng nghe danh à? Nếu chưa nghe thì đi hỏi mấy người già trong mấy ngõ nhỏ khu Tây Tứ xem là biết ngay, trên giang hồ này có nhân vật nào nổi danh cứng rắn như thế không.
Thiệu Quân lách người qua đám đông thì bị ngăn lại, anh rút giấy tờ tùy thân có đóng dấu Bộ Tư pháp ra.
Thiệu Quân mặc âu phục cảnh sát chỉnh tề, trên cầu vai gắn cảnh hàm có hai bông hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời, lạnh lùng nói: “Người cùng ngành, đi vào làm việc vặt.”
Xe hộ tống bọc thép của Cục thành phố lái vào sân, đội đặc nhiệm cầm súng nhảy ra khỏi xe.
Người đội chiếc mũ trùm đầu đen vô cảm trước những ống kính của các phóng viên đang đuổi theo, lặng lẽ im lặng mà chậm rãi đi vào cửa, chỉ khi đi qua cửa, hắn mới đột nhiên quay đầu lại nhìn Thiệu Quân, ánh mắt dưới chiếc mũ trùm đầu giống như những ngọn đuốc, nhấp nháy mang một vẻ đáng sợ cùng khát vọng …
Hai người chỉ im lặng nhìn nhau, xung quanh ồn ào đều biến thành hư vô.
Thiệu Quân thật ra chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra, dù hắn đang đeo một chiếc mũ trùm đầu đen. Tên khốn La lão nhị dù biến thành một đống tro tàn, anh cũng có thể túm hắn ra từ đống tro tàn ấy.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, cũng là trong tình cảnh như thế. Năm năm, Thiệu Quân không ngờ rằng suốt năm năm ấy, hai người họ đã cùng nhau đi xa như thế, nhưng thật ra chỉ là anh kéo La Cường đi, còn hắn không tiến thêm lấy một bước, cứ đứng đó, rồi con mẹ nó lại lùi lại, mọi chuyện lại trở về vị trí ban đầu! La Cường vẫn là La Cường, vĩnh viễn vẫn là La lão nhị giết người như ngóe, khư khư cố chấp đánh người không chớp mắt, cho dù hắn có hóa thành tro bụi, thì cái hộp sọ cứng rắn và đốt xương phản cốt dưới ót vẫn sẽ không bao giờ biến mất…
Người thay đổi thực sự chỉ có mình anh thôi.
Thiệu Quân cảm thấy rằng trái tim con người thực sự cũng có thể từ từ trở nên lạnh hơn, cứng rắn hơn.
Thiệu Quân cũng nhìn thấy La Tiểu tam nhi trong đám đông.
Vẻ mặt La Chiến cũng không khá hơn anh là bao, cả người gầy gò, hai mắt sưng đỏ. Xung quanh là một nhóm đàn em mặc âu phục đen, đeo kính râm đen, vẻ mặt nghiêm nghị trầm mặc …
Thiệu Quân cũng nghe thấy dì của Sở Tuần nói, La lão nhị có một em trai phải không? Em trai hắn ta cũng nhờ người đi tìm dì, cũng khắp nơi cầu xin giúp đỡ.
Chuyện La Cường tự thú không phải chỉ mỗi Thiệu Quân lo lắng, La Chiến cũng sắp phát điên rồi. Thế lực nhà Đàm bị tiêu diệt hoàn toàn, kinh đô thiếu một bạo chúa, Trình Vũ cuối cùng cũng được cứu sống, bị mất một nửa dạ dày, La lão nhị đã ngồi tù nhiều năm như vậy, ước tính mức án nên được giảm bớt. Không ai ngờ rằng gia đình sắp được đoàn tụ, ông trời lại rạch một tia sét giữa ngày quang.
La Tam nhi giờ là một người đàn ông bình thường, Thiệu Quân còn không thể tìm ra lối thoát, liệu La Chiến có thể nói chuyện với tòa án và viện kiểm sát không? La Chiến đã nhờ người bạn đáng tin cậy của mình là Chu Nghiên giúp giật dây bắc cầu, tìm kiếm một số mối quan hệ, cũng biếu rất nhiều tiền. Nhưng tiền gửi đi không thể gặp người, không giảm được án phạt, hoặc thẳng thừng bị trả lại. Bên kia nói thẳng, rõ ràng, trường hợp của anh trai cậu không tra được, không thể làm gì khác, cậu biết tại sao không? Bên trên đang rất muốn trừng phạt người, nếu như La lão nhị nuốt một quả táo lớn như vậy rồi bị giam có hai năm là được thả, họ Lưu chẳng lẽ cũng được phán hai năm rồi ra tù sao? Những người liên quan khác đang bị bắt giữ thẩm tra cũng phải thả hết luôn? Làm sao có thể!
Hai đối thủ cắn nhau một mất một còn này, giờ đã đến nước này lại như hai con châu chấu trên một sợi dây, sống thì cùng sống chết thì cùng chết.
Vụ án được xét xử kín, các nhân viên truyền thông, bao gồm cả người nhà của nghi phạm, đều bị chặn ngoài cổng và không được phép theo dõi.
Ngoài cửa phòng chờ, Thiệu Quân trò chuyện với hai cảnh sát tòa án đang làm nhiệm vụ.
Cảnh sát tòa án nói: “Hai người chỉ được nói mấy câu, tên này sắp ra tòa rồi.”
Thiệu Quân vội vàng gật đầu, đưa điếu thuốc cho anh ta rồi châm lửa: “Người đàn ông này từng là tội phạm dưới tay tôi. Mấy năm nay bị giam giữ cũng gây chuyện hết lần này đến lần khác, làm tôi mệt muốn chết, tôi chỉ muốn vào dạy dỗ hắn … “
Thiệu Quân nói đến mấy chữ cuối muốn nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán nổi lên.
Thiệu Quân đẩy cửa bước vào, dùng gót giày da đá vào cánh cửa một cái, đóng nó lại.
La Cường ngồi giữa nhà, mắt nhắm hờ, tay chân đều bị cùm nặng, tóc đã dài ra nhiều, gò má gầy hóp, mặt mày xương xẩu lạnh lùng.
La Cường hơi nhướng mày, giống như chắc chắn rằng anh sẽ tới tới, trầm giọng nói: “Đến rồi sao?”
Thiệu Quân lạnh mặt: “Đến xem anh ra sao rồi.”
La Cường: “Màn thầu.”
Thiệu Quân cắn chặt môi, nhỏ giọng mắng: “Đồ khốn kiếp …”
Thiệu Quân miệng thì mắng, nhưng hai mắt dần đỏ lên, lúc này mới xông tới, đấm thẳng vào người hắn một cái!
Anh tung ra cú đấm này không hề nương tay, dùng hết sức lực của mình. Từng lỗ chân lông trên cơ thể bị La Cường bức đến tuyệt vọng, phẫn nộ, uất ức trong một khắc đó đều rít gào trút hết ra. Tất cả sức lực của nắm đấm đều tập trung ở vùng mắt. Nắm đấm đánh vào chỗ cao nhất của gò má La Cường, dưới mí mắt trái hắn, ‘bốp’ một tiếng thật mạnh.
Thiệu Quân kết thúc cú đấm này, sau đó hung hăng tung thêm một cú đấm thứ hai vào nơi anh đã đánh.
……
La Cường không nhúc nhích, không đánh trả, cũng không né tránh, đầu từ từ quay lại, má trái lập tức đổi màu, lộ ra một mảng lớn bầm tím, hốc mắt bị Thiệu Quân đánh vỡ ra, khóe mắt chảy máu.
Thiệu Quân suốt ngày đánh bao cát, anh có thể đánh vỡ cả bao cát trong lúc luyện tập. Anh có thể đánh một người mà không nặng tay không?
Bàn tay siết thành đấm của Thiệu Quân run rẩy: “Lão nhị, anh nợ tôi hai cú đánh này, anh có chịu chấp nhận không? Đánh xong tôi sẽ rời đi.”
La Cường quay đầu thở hắt ra, khẽ nhìn Thiệu Quân: “Mắt bên trái của anh bị mù, đánh trúng cũng không đau. Đổi qua đánh bên này đi, lại nào.”
La Cường nói xong, xoay đầu đưa nửa khuôn mặt bên phải của mình cho Thiệu Quân.
Thiệu Quân: “……”
Cổ họng Thiệu Quân co giật, hốc mắt đột nhiên nóng ran. Lúc đó, anh khó chịu đến mức cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều tan nát.
Đúng, La Cường nợ anh, cả đời đều nợ anh, nhưng có ai nợ La Cường không?
Nếu cuộc đời này của La Cường kết thúc, ai sẽ là người trả lại?!
Một tên khốn khốn nạn bị số phận nghiệt ngã đùa bỡn, bị chà đạp, bị đày đọa, rồi lại đứng lên, đi bắt nạt, chà đạp, đày đọa lại tất cả mọi người. La Cường cả đời này đều luôn đi trên con đường đó.
Hôm đó La Cường nghiêng đầu nói với Thiệu Quân: “Đủ chưa? Đánh xong thì thu dọn đồ đạc về nhà đi.”
Thiệu Quân hai mắt đỏ hoe, khóe mắt chảy ra tia máu: “La Cường, anh đang đùa giỡn tôi sao? Anh nhờ tôi đưa anh ra ngoài để làm việc rồi lại đâm tôi một cái, anh đang đùa giỡn tôi sao?!”
La Cường quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thiệu Quân mắng: “La Cường anh là đồ khốn nạn, tôi thật khờ khi nghĩ anh có thể trở thành con người khác! Cả đời này anh sẽ luôn vô tâm vô can, máu lạnh như vậy…”
La Cường ngồi nghe, mặt không chút thay đổi, chỉ có yết hầu khẽ run, trầm giọng nói: “Về nhà đi.”
Thiệu Quân buột miệng: “Chắc chắn rồi, anh cứ thế này, luôn luôn như thế này đi. Anh đi đường anh tôi đi đường tôi. Lời hứa của tam gia đây với anh lúc đầu, tôi sẽ vẫn làm theo trọn vẹn. Lần này nếu anh bị kết án tử hình, tôi nhất định sẽ đi nhặt xác anh về cho người thân. La Cường, tôi đè tay lên ngực tự hứa rằng tôi sẽ không phụ lòng anh, tôi sẽ không nợ anh bất cứ điều gì!”
“Sau đó tôi sẽ về nhà, về ngay, tôi về nhà tìm cha, ông ngoại và bạn bè của tôi, tìm một người quan tâm đến tôi để kết hôn, lập gia đình và sẽ sống tốt, tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
……
Những câu cuối Thiệu Quân nói, tuy rằng nói để dằn vặt La Cường, nhưng lại là người rơi lệ đầu tiên.
Anh dùng những lời nói tổn thương như vậy để nói với La Cường, trong lòng anh có thể không đau sao? Nó đau như kim châm vậy.
Đáy mắt La Cường lóe lên, như bị đâm thật sâu, con ngươi bị mù không chuyển động kia như bị một màn sương mờ ảo bao phủ.
“Màn thầu…”
“Anh không đùa giỡn em.”
La Cường khàn giọng, giọng nói như đang từ từ nghiến ra khỏi lồng ngực, từng câu từng câu đều làm chảy ra máu trong tim.
“Màn thầu, anh có lỗi với em, những năm này, anh nợ em, đã làm tổn thương em … Nhưng hôm nay anh muốn nói rõ với anh một điều, năm năm qua ông đây không hối hận. Hôm nay ở đây, La cường anh nói, ông đây chưa bao giờ hối hận khi quen em! Anh trân trọng em! Anh nợ em! Anh hại em! … Nhưng anh chưa bao giờ lừa em, anh không bao giờ lừa dối em. “
“Anh đã trì hoãn em năm năm, cũng không muốn trì hoãn em cả đời, em còn biết đường về nhà không? … Nếu còn biết, thì em về nhanh đi.”
Nét mặt La Cường kiên nghị như đá, gằn từng chữ, rất có khí phách, làm người ta không thể cưỡng lại được, hốc mắt Thiệu Quân đột nhiên xót lên, nước mắt ứa ra …
La Cường nói hắn không hối hận.
Thiệu Quân chẳng lẽ sẽ hối hận sao?
Hai người đã từng yêu, từng khó chịu, từng cãi vã, từng dỗi hờn, từng đổ máu, từng ở ranh giới sinh tử mà nắm chặt tay nhau. Nếu mọi chuyện lại bắt đầu một lần nữa, liệu Thiệu Quân có thể buông tha cho tên khốn nạn này không? Liệu Thiệu Quân có hối hận khi yêu La Cường không?!
Anh là người bằng xương bằng thịt, anh có trái tim. Anh vẫn sẽ yêu, vẫn sẽ khó chịu, vẫn sẽ làm nháo nhào, vẫn sẽ hờn dỗi, chỉ ước gì có thể lột da La Cường, cắn lấy, nhau lấy, nuốt lấy tên khốn này, tự mình chiếm đoạt, để không bao giờ phải bị mất đi.
Nếu làm lại lần nữa, anh vẫn mong La Cường ôm anh thật chặt và xoa lên tóc anh, anh vẫn nhớ cái cách La Cường hôn anh khi anh rơi nước mắt dưới ánh trăng sáng trên sân thượng tòa nhà. Anh thích La Cường, thích nghe La Cường dùng cái giọng dịu dàng trầm khàn hiếm thấy gọi anh là bé cưng. Anh thích La Cường bỗng nhiên động dục, như phát điên mà xốc áo anh lên liếm cắn trên lồng ngực, anh thích nhìn thấy La Cường dung túng anh, trên đời này La lão nhị chỉ dung túng một mình anh. Anh thậm chí còn tê tâm liệt phế nhớ cái cách La Cường nặng nề đè lên anh, mở ra cơ thể anh, lấp đầy anh, va chạm anh, yêu thương anh! La Cường không đùa giỡn với anh, loại thân thiết đó, tâm tư đó, hoàn toàn không phải là giả …
Anh không thể tưởng tượng một ngày nào đó La Cường sẽ đi vào đường cùng như vậy.
Anh không tin rằng giữa hai người tất cả đã kết thúc.
“Lão nhị, tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi sẽ không để yên. Anh đừng tưởng một cái vung tay như vậy có thể xóa sạch mọi thứ nhiều năm như vậy. Tôi sẽ không bao giờ để yên cho anh!”
“Tôi đã cho, tôi đã cho đi rất nhiều, nên anh đừng mơ! Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ buông tay ra khỏi tên khốn nạn anh đâu!!!”
Những giọt nước mắt rơi lã chã trên má Thiệu Quân, ảo tưởng thời gian sẽ vĩnh viễn dừng lại ở cái khoảnh khắc đẹp đẽ của năm năm trước, khoảnh khắc khi anh đứng trên sân thể dục lớn, dưới ánh nắng mê người, vén áo may ô lên đến ngực, mỉm cười nhìn La Cường …
Khuôn mặt La Cường hiện rõ một tia chấn động trong lòng.
Rốt cuộc, hắn vẫn đã quá coi thường Thiệu Quân. Hắn tính toán tất cả mọi thứ chính xác, nhưng lại không tính đến, Thiệu Quân sẽ không buông tay, Thiệu Quân không muốn bỏ rơi hắn.
Vẻ mặt của Thiệu Quân lúc đó vô cùng đau khổ và tuyệt vọng, mái tóc trên trán ướt đẫm, rối tung, giống như một đứa trẻ bất lực và bơ vơ.
Đứa trẻ bất lực và bơ vơ đó nhiều năm trước La Cường đã nhìn thấy. Khuôn mặt rất quen thuộc này, và cảnh vật khi ấy từ từ hiện về trong đầu hắn, rõ ràng và bén nhọn.
La Cường dùng nòng súng lạnh lẽo dí vào trán Thiệu Quân. Mái tóc của Thiệu Quân lúc ấy cũng giống như bây giờ, mồ hôi nhễ nhại và rối bời, với đôi mắt sợ hãi bất lực.
La Cường giật lấy khẩu súng đồ chơi trong tay Thiệu Quân, lật qua lật lại ngắm nghía, cảm thấy rất tốt, nó tốt hơn nhiều so với khẩu súng đồ chơi mà hắn chế từ cách buộc bằng những thanh gỗ nhỏ và dây chun hồi đó.
Khi còn nhỏ, hắn đã hứa với La Tiểu tam nhi đang ngồi xổm trên ngưỡng cửa: “Khi nào anh giàu, anh sẽ mua cho em một khẩu súng thật.”
La Cường nhìn xuống dòng tin nhắn trên điện thoại: “Anh ơi, hôm nay em làm món mì tương đen với hồ tháp tử (), anh về nhà đi kẻo nguội. Anh, em chờ anh về đó.”
Hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt vừa sợ hãi vừa ngây ngô của Thiệu Quân, một khuôn mặt mềm mại, có vẻ nhỏ hơn Tam nhi của hắn ba bốn tuổi.
Trên lông mi của Tiểu Quân Quân còn có những giọt nước mắt, chắc đứa trẻ đang rất sợ đây.
Rất nhiều chuyện chỉ có ông trời mới biết, sự khác biệt giữa cái ác và cái thiện, giữa địa ngục và thiên đường đôi khi chỉ cách nhau một bước chân.
La Cường thu lại nòng súng, vỗ vỗ nòng súng vào mặt Thiệu Quân, rồi quay người biến mất trong đám đông …
Lao lão nhị làm việc xong, về nhà ăn hết hai tô mì tương đen, bốn cái hồ tháp tử to, quệt nước mắm tỏi dấm đặc trên môi, tối hôm đó chạy đi Hong Kong.
Tìm theo thương hiệu đó, hắn đã mua một khẩu súng giống hệt khẩu súng đồ chơi của Thiệu Quân cho em trai của mình. Nó được mô phỏng theo súng thật rất giống và được trang bị đạn cao su, có thể nhắm bắn, thật sự rất ngầu.
Lần này tự thú, La Cường cũng nộp lên khẩu súng đồ chơi ấy.
La Chiến nhận được món quà của anh trai mình khi hắn còn là một đứa trẻ, rất trân trọng giữ gìn nhiều năm. Cũng giống như Thiệu Quân, hắn vẫn luôn chẳng hay biết gì, trong khoảng trống chỗ cầm của súng được nhét vào rất nhiều tài liệu.
Đó là tài liệu mà La Cường lấy từ Tần Thành Giang, có tài liệu và bằng chứng về giao dịch bất hợp pháp trong đó. La Cường lúc đó nghĩ xa, không đưa lại hết cho kẻ phía sau, giữ lại để đó làm ‘nhược điểm’ của ông ta dùng cho sau này. Hắn khéo léo nhét những thứ đó vào tay cầm khẩu súng, đưa cho em trai mình cất giữ.
Chính những chứng cứ này đã khiến La Cường toàn thân dính đầy máu tươi và tội ác, rơi vào địa ngục sâu thẳm nhất, tự thiêu mình thành tro trong ngọn lửa địa ngục …
—
Mì tương đen Bắc Kinh:
Hồ Tháp tử:
Đến chương này là mình đã đi được năm năm tình trường của hai con người này rồi, kết thúc flashback, timeline nối qua chương đầu tiên đó. Sắp tới mình sẽ bận nên lâu ra chương lắm, các bạn có thể đọc lại chương đầu trong lúc chờ đợi…...
./.