Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thiệu Quốc Cương thực sự bị con trai mình làm tổn thương ngày hôm đó, ngoài cửa sổ hàng cây tiêu huyền lá rơi ào ào.
Thiệu Quốc Cương sắt thép nghiêm mặt, cố gắng chịu đựng sự khó chịu: “Thiệu Quân, vậy con muốn bố làm thế nào? Con muốn bố phải làm sao con mới vừa lòng?”
Thiệu Quân ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói tiếng nào. Anh ta còn có thể bảo bố mình làm gì nữa? Bây giờ ồn ào có ích lợi gì sao? Phải làm sao để có thể đảo ngược bản án chung thân của La Cường đây?
Hơn nữa, đây có thể coi là “lỗi” của bố anh ấy không?
Bố anh đã làm gì sai?
Thiệu Quốc Cương nói: “Quân Quân, khi còn bé, con đã trải qua mấy năm bất hạnh, là bố có lỗi với con. Bây giờ bố muốn bù đắp cho con. Con có thể cho bố một cơ hội được không? Về nhà đi, có được không?”
Thiệu Quân cắn môi, không gật đầu, nước mắt đã ậng đầy quanh hốc mắt, một chân anh đã giẫm trên mép vách núi rồi.
Anh không thể gật đầu. Nếu anh cho bố mình một cơ hội lần này, có nghĩa là anh sẽ không bao giờ cho La Cường bất kỳ cơ hội nào nữa, hoàn toàn chấm dứt hết thảy, để tên khốn đáng chết La Cường ngồi xổm trong nhà tù Thanh Hà ba mươi năm, ngồi xổm cho đến khi hắn già, ngồi xổm cho đến khi hắn chết, hoàn toàn trả được nợ máu, những tội lỗi mà người này đã phạm phải nửa đầu cuộc đời mình. Vốn dĩ nó là món nợ mà kẻ khốn nạn phải trả, đưa vào tay nhà họ Thiệu, người này không hề bị oan uổng, đó là báo ứng.
Thiệu Quốc Cương áp những ngón tay thô ráp lên mặt bàn, hai mắt đỏ bừng vì xúc động, cố gắng một chút cuối cùng: “Quân Quân, lần trước ở bệnh viện, con đã hứa những gì con quên rồi sao?”
Thiệu Quân mấp máy môi: “…”
Thiệu Quốc Cương nói: “Con đã hứa chỉ cần bố có thể giải quyết vụ án hơn mười năm trước, để mẹ con được an lòng rằng hung thủ thật sự đã đền tội, con không còn quan tâm đến những chuyện trước đây nữa, sẽ chịu về nhà. Quân Quân, đồng ý với bố đi được không?”
Thiệu Quân không thể kiểm soát được nước mắt đang dâng lên trong hốc mắt mình…
Trong phòng bếp ấm áp, La Cường đứng quay lưng, ánh đèn trải trên bờ vai rộng, hắn đưa cho anh một chiếc xíu mại nhỏ, bếp lò tỏa nhiệt, sưởi ấm và sáng ngời.
Anh nhớ lại những gì anh đã nói với La Cường.
La Cường đã hỏi anh hết lần này đến lần khác, em thực sự hứa với bố mình rằng nếu ông ấy có thể phá án và bắt được kẻ sát nhân năm nào, em sẽ rời khỏi Thanh Hà và sống một cuộc sống bình thường, phải không?
Khi đó, anh kiêu ngạo và tự tin vỗ ngực cam đoan với La Cường, anh yên tâm, em sẽ không rời khỏi đây, sẽ không bao giờ rời xa anh …
Đến bây giờ Thiệu Quân mới hiểu được những gì La Cường đã nghĩ lúc ấy, đến bây giờ anh mới hiểu rằng mình đã sai, đã sai rất nhiều. Chính sự bướng bỉnh, cố chấp và tùy hứng của anh năm xưa xúc đã phạm đến bố anh, và bây giờ anh lại làm tổn thương La Cường một lần nữa. Chính anh là người từng bước đẩy người mình yêu xuống vực sâu, thậm chí còn thúc giục vội vàng La Cường cuối cùng phải lựa chọn tự thú, bước chân vào một con đường vĩnh viễn không có lối ra.
Thiệu Quân hai mắt đỏ hoe, cắn chặt miệng, cắn chặt đến nỗi môi dưới rướm máu.
Hai người thân, anh sẽ không thể làm được chuyện bỏ một người chọn một người.
Thiệu Quốc Cương bây giờ cái gì cũng có, sự nghiệp, chức vị, tiền bạc, gia đình, có vợ trẻ đẹp, có cả những đứa con.
La Cường thì chẳng còn gì cả.
Hôm đó, Thiệu Quân tông cửa phòng cục trưởng chạy ra, đẩy hai cảnh sát đang tò mò nghe lén bên ngoài, lao xuống lầu chạy đi. Anh không thể đối mặt với bố mình mà nói sự thật, anh chỉ biết thất tín, nuốt lời, xấu hổ với bố.
Thiệu Quốc Cương đuổi theo, đến đầu cầu thang thì đứng lại nhìn theo, bóng đen nghi ngờ trong lòng ông bắt đầu từ lúc đó, và càng lúc càng lớn dần.
Cả hai tay đút túi áo khoác đều siết chặt đến đau, ông trơ mắt nhìn con trai mình bỏ chạy, không ngoái lại lấy một cái.
Thiệu Quân lại lái xe trở lại nhà tù, bầu trời trên đầu anh như biến đổi.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây giống như một màn gương mỏng trong suốt, soi sáng đôi mắt và phản chiếu trái tim anh.
Anh đứng trên sườn đồi bên ngoài nông trại Thanh Hà, nhìn ra cánh đồng vườn trái cây rộng lớn. Mảnh đất này là vườn cây ăn trái do khu giam số ba nhận thầu từ bên ngoài, nơi đây trồng rất nhiều cây táo, cây lê, cây táo tàu, rất thích hợp với thời tiết miền bắc, hàng năm đến mùa, thu hoạch thật sự nhiều, cung cấp thêm phí chi tiêu cho khu nhà tù. Vào vụ thu hoạch mùa thu, các tù nhân trong khu trại giam phải kéo ra làm việc ngoài trời, trèo thang, nâng rổ, phân loại và rửa sạch những quả táo đã hái, gói lê bằng giấy chống dập, rồi đóng gói, vận chuyển ra khỏi núi.
Thiệu Quân nhìn từ xa, người đứng trong vườn cây ăn quả rất đông đúc, vô số bóng dáng cao lớn mặc đồng phục tù nhân đung đưa trong vườn ăn trái trĩu quả đỏ mọng trên những cành cây…
Thiệu Quân bước vào vườn cây ăn quả với những bước chân nhóp nhép ồn ào, đôi bốt dính đầy bùn đất tươi. Anh luẩn quẩn giữa đám đông, tìm kiếm người đàn ông mang hương vị anh quen thuộc kia.
Mấy ngày này La Cường cũng theo đại đội đi lao động ngoài trời, công việc thật sự rất vất vả.
La Cường mặc một chiếc áo may ô ngắn tay màu trắng bó sát người, áo may ô thấm đẫm mồ hôi, cổ và cánh tay hơi gầy guộc.
Mấy ngày nay không gặp, người này có vẻ đã gầy đi, cơ lưng và eo càng nhỏ và săn chắc hơn. Vì chiến tranh lạnh với hắn, Thiệu Quân cố ý không chịu vào ký túc xá của ban bảy mỗi ngày, cũng không kiểm tra tình hình La Cường, nhưng thật ra anh rất quan tâm, mỗi lần đều trốn trong góc tường, tròn xoe mắt trộm phóng ra ánh nhìn bí mật, trông kỹ toàn thân La Cường từ trên xuống dưới, chỗ nào béo lên, chỗ nào gầy đi …
Anh nhìn thấy La Cường đang đứng dưới gốc cây táo tàu cao, dùng một cây sào dài hái táo tàu một cách điêu luyện. Quả táo tàu độp độp rơi xuống, các thành viên ban bảy mỗi người giơ một sọt đan lên hứng.
La Cường lại vác một cái thang gỗ, đặt dưới một gốc cây táo rồi đi lên hái táo.
Nhà La có một vườn cây ăn quả do chính họ mua ở ngoại ô Diên Khánh, vì vậy La Cường làm nông thật sự rất giỏi, việc gì cũng làm thành thạo.
Thiệu Quân nấp sau gốc cây, ngẩn ngơ nhìn hắn, nhìn cái trán và gáy của La Cường bị nắng gắt cuối thu như thiêu đốt chiếu lên, nhìn làn da màu đồng đỏ trên mặt và khuôn ngực của La Cường, nhìn đến chết lặng.
Anh trộm thấy La Cường lẩn trong tán cây rậm rạp chọn hái hai quả táo to và chín nhất, khóe mắt lướt xem có ai để ý không, rồi lén bỏ táo vào túi …
Để bầu không khí làm việc sinh động hơn, sĩ quan Tiểu Mã đã đem bộ loa âm thanh di động trong ký túc xá của mình ra, mở những bài hát xập xà xập xình bên cạnh vườn cây ăn trái.
Những bài hát của Beyond, Chu Hoa Kiện và của Vương Kiện đều là những bài hát cũ từ những năm . Mọi người trong thế hệ này đều có thể ngâm nga hát theo khi làm việc.
“Mấy năm nay em thế nào? Có vẻ gầy đi..”
Một giọng ca sĩ nam khàn khàn và thô ráp phát ra từ loa, phảng phất nỗi bi thương, nhưng trong tang thương thăng trầm của cuộc sống lại dấy lên niềm hy vọng, như một bàn tay thô to len lỏi rung động trái tim, chạm vào tiếng lòng người nghe.
“Có em hay không cũng không quan trọng, cứ đứng từ xa nhớ em là được rồi.
Rời xa em, tôi thực sự không cần phải hạnh phúc hơn em!
Vì rõ ràng tôi luôn là của em, quyền lợi của em tôi vẫn giữ!
Tôi thật lòng nghiêm túc muốn thay đổi bản thân, cố gắng sống sót;
Đối mặt với những lời trách móc của các bậc tiền bối và những người đi trước, tôi vẫn chờ đợi … “
Thiệu Quân giật mình vì tiếng hát. Anh nhìn thấy La Cường đang ngẩng đầu lên khỏi gốc cây, yên lặng lắng nghe bài hát, thắt lưng thẳng tắp, như một thân cây cô độc trên cánh đồng bất tận.
La Cường chậm rãi bước tới, đứng trước loa, nhấn tạm dừng, phát đi phát lại bài hát …
“Có lẽ em sẽ cười vì tôi ngu ngốc đến thế.
Nhưng chẳng lẽ tôi không thể tái sinh sao!
Em biết tôi là người thế nào mà, em luôn biết tôi đơn thuần như thế.
Tôi thực sự không cần phải hạnh phúc hơn em!
Tôi không biết buông tay là thế nào, tôi chỉ thầm muốn giữ lấy em!
Tôi thật lòng nghiêm túc muốn thay đổi bản thân, cố gắng sống sót;
Đối mặt với những lời trách móc của các bậc tiền bối và những người đi trước, cố gắng sống sót … “
……
Sau khi ăn cơm trưa trong nhà ăn xong, dưới ánh nắng chiều, ánh mắt Thiệu Quân dõi theo La Cường, nhìn La Cường báo cáo cảnh sát Tiểu Mã, rồi một mình đến phòng y tế.
La Cường kể từ khi đi qua Quỷ Môn Quan dưới bàn tay của Tổ Chuyên án Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, chân của hắn đã không còn được tốt. Trong một khoảng thời gian dài, hầu như ngày nào cũng phải chạy vào phòng y tế. Vì không có án tử hình, hắn sẽ không chết ngay, cũng phải nhiều năm sau nữa. La Lão nhị không phải là người dễ dàng từ bỏ, buông xuôi cuộc sống, hắn biết rõ trong lòng như thế. La Cường rất tích cực thực hiện các biện pháp điều trị phục hồi, luôn yêu cầu bác sĩ trong trại giam kê đơn thuốc, trị liệu và xoa bóp.
Thiệu Quân nhìn thấy La Cường từ từ đi ra khỏi phòng y tế. Chân La Cường từ lâu đã có thể đi lại chạy nhảy bình thường, chỉ là khi thời tiết âm u trở lạnh, lúc mùa thu đông hay mùa mưa, các khớp xương của hắn mới không thể chịu nổi, ban đêm ngủ rất đau.
Thiệu Quân không khỏi nhớ lại lần cuối cùng hai người gần gũi trước khi La Cường tự thú. Cái lúc hắn ngả đầu vào vòng tay anh, hắn đã phải đau đến nhường nào cơ chứ.
Lúc khổ sở, khó chịu và cô độc nhất, hai chân đau đến mức không thể đi lại, La Cường mới nhờ Hồ Nham hoặc ai đó đến phòng y tế lấy thuốc giảm đau.
Khi đó, Thiệu Quân đang “an dưỡng” tại khu biệt thự cho cán bộ kỳ cựu ở Bắc Mang Hà, cố tình không về vài tháng. Có bảo mẫu của ông ngoại ở bên cạnh, dâng đồ ăn ngon tới tận miệng. Ra ngoài cũng có vệ sĩ lái xe hộ tống, nếu muốn sẽ có tám chiếc ghế sedan cỡ lớn chở anh diễu hành. Anh sống cuộc sống tiêu dao tự tại như thái tử, cơ thể dưỡng đến mập mạp khỏe mạnh, thắt lưng cũng phải nới ra thêm một nấc.
Thiệu Quân đứng dưới mái hiên hành lang, dựa vào cột, lặng lẽ đứng chờ La Cường đi qua.
La Cường lấy một vài miếng thuốc dán và một đôi đệm đầu gối để đeo khi chơi bóng từ phòng y tế
Hai người im lặng liếc nhau, Thiệu Quân vừa mở miệng, rất nhiều lời muốn nói lại mắc kẹt trong cổ họng, không biết nên bắt đầu từ đâu. Trong lồng ngực ngàn chữ yêu, hận, oán, mắng, nhưng khi gặp lại người, lại không thể thốt nên lời, không biết mình nên hận ai, nên phải trách ai.
La Cường từ khóe mắt liếc nhìn xung quanh, như một đứa trẻ đang bày trò mèo gì đó, hắn nhanh chóng cúi đầu móc từ trong hai túi trái phải ra hai trái táo, ném cho Thiệu Quân.
Thiệu Quân bắt lấy hai trái táo, đôi mắt chợt đau nhói vì ánh nắng chói chang …
Anh cắn môi, cố gắng kìm nén ý muốn túm cổ tên khốn này đánh đập mắng mỏ rồi nhảy lên điên cuồng cắn cổ giết chết hắn, ném trả lại cho La Cường một quả táo.
Anh lau quả táo trên vạt áo vài lần rồi hậm hực cắn một miếng thật to, nước trái cây chua ngọt chảy đầy miệng, đầy ngực.
Hai người đứng dưới mái hiên, không ai nói gì, cứ ngươi một miếng ta một miếng cúi đầu ăn táo, táo ăn vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt lan tràn đầu lưỡi. Một đám mây trắng từ từ trôi trên nền trời xanh, phản chiếu một đôi bóng đen lặng lẽ đổ dài dưới ánh mặt trời.
Chia xa nhau, thực ra chẳng ai cảm thấy hạnh phúc.
Rõ ràng tôi là của em, và tôi vẫn giữ lại tất cả những gì em đòi hỏi từ tôi.
Chúng ta thật lòng nghiêm túc muốn thay đổi bản thân, cố gắng sống sót;
Đối mặt với những lời trách móc của các bậc tiền bối và những người đi trước, chúng ta chờ đợi, chờ một ngày nào đó…
—
() Tên chương gốc là trái cây nhưng mình thay bằng trái tình vì mình sến đụ
() Bài hát trong chương là bài “Cố gắng sống sót” (努力活著) của Triệu Truyền. Bài này viết năm nhé.
Mình highly recommend các bạn nghe thử bài hát này, mở lên một cái là cả sự retro ùa về:((( mood lắm:(((( Thật sự hợp truyện lắm lắm:((( Mình mở nghe mà khóc sml:((((