Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Cục trưởng Thiệu hôm đó nhìn con trai la hét trước mặt, bật khóc, lao ra khỏi tòa nhà, không thèm ngoái đầu mà quay về nơi ngoại ô khỉ ho cò gáy kia, không bao giờ quay lại.
Với kinh nghiệm của Thiệu Quốc Cương, ông không thể không nghi ngờ hay không cảm thấy kỳ lạ được.
Hai bố con mâu thuẫn nhiều năm, Thiệu Quân hỗn hào, mất bình tĩnh trước người lớn là chuyện thường ngày, trước đây còn có những lần nghiêm trọng hơn như lật bàn ném ghế, nên chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Mấy năm qua, Thiệu Quốc Cương chỉ cho rằng Thiệu Quân như thế vì khúc mắc trong quá khứ. Đứa trẻ này tuổi đã không còn mẹ nên tính tình cổ quái, bướng bỉnh, thường cần được dỗ dành, chiều chuộng và nhường nhịn.
Bây giờ ông ở địa vị cao, nhìn lại năm đó, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ông cũng cảm thấy lúc còn trẻ mình cũng cư xử quá cứng nhắc, không biết khéo léo linh hoạt, keo kiệt và khắc nghiệt trong tình cảm. Ông mắc nợ vợ ông, đặc biệt là nợ đứa con trai của ông quá nhiều tình thương của cha … Lúc còn nhỏ Thiệu Quan thân thiết với ông ngoại, sau thân với Sở Tuần lại suốt ngày chạy đến nhà của Sở nhị thiếu gia, hòa thuận với bố Sở Tuần và các bác bên đó, mở miệng ra là bác bác dì dì.
Con trai không thể có được sự thỏa mãn về tình yêu của bố ở nhà nên đã đến nhà người khác để tìm “tình yêu của bố”?
La Lão nhị, La Cường?!
Thiệu Quốc Cương không ngừng suy nghĩ, đôi khi ngồi trong một văn phòng vắng lặng và trống trải, với điếu thuốc giữa hai ngón tay, ngồi đến nỗi hoàn toàn chìm trong khói thuốc, có những điều không thể tưởng tượng, không thể tin được.
La Lão nhị từng vô cùng ghét Cục trưởng Thiệu ông, tại sao hắn lại ra tay cứu Quân Quân vào lúc nguy cấp?
La Lão nhị chủ động tự thú cho ông vì ai?
Quân Quân vì ai mà đào hôn? Từ chối về nhà? …
Hai tay Cục trưởng Thiệu siết đến phát đau, ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính mở chương trình hồ sơ nội bộ của cảnh sát.
Cũng vào ngày hôm đó, ông đã sử dụng bất hợp pháp chương trình điều tra tội phạm của công an, nhập số điện thoại di động của con trai mình vào hệ thống cung cấp bằng chứng internet và mạng không dây.
Ông rất ít khi điều tra sau lưng con trai mình, ông không muốn làm chuyện này, không cần thiết. Nhưng chính vì đây là con ruột, là báu vật của ông, trong lòng ông có một bóng ma khổng lồ không thể tan biến, La Cường cực kỳ cường hãn và thủ đoạn, làm cho ông ăn ngủ không yên!
Từ trưa đến tối hôm đó, Cục trưởng Thiệu không ăn không uống, ngồi kiểm tra từng cái tin nhắn riêng tư của Thiệu Quân năm qua trên hệ thống. Ông kiểm tra đến tận khuya, và cuối cùng mắt ông dán chặt vào một vài tin nhắn ngắn từ hai năm trước.
“Tiểu Quân, anh nhớ cậu quá, không thể chịu đựng được. Sao cậu lại lạnh nhạt với anh vậy? Đừng nói với anh là vì tên đàn ông họ La kia …”
“Tiểu Quân, đừng cắt đứt với anh, được không? Anh chỉ thích mỗi mình cậu dù có thế nào. Cậu muốn gì cũng được mà, Tiểu Quân …”
Thiệu Quốc Cương không về nhà đêm hôm đó, ngồi trong văn phòng cả đêm.
Ông cứng ngắc đứng bên bàn, hút thuốc không ngừng, lửa thuốc cháy đến, xém vào đốt ngón tay ông.
Ông cảm thấy khó chịu và hụt hẫng.
Đường đường là Cục trưởng, Thiệu Quốc Cương không phải chưa biết qua những chuyện này, ông làm cảnh sát, cái gì mà chưa từng biết qua? Những thời điểm quan trọng ông không đến mức hoảng hốt mất bình tĩnh.
Nhưng, đó lại không phải là Sở nhị thiếu gia vừa đẹp vừa tài môn đăng hộ đối, hay cảnh sát Trâu trẻ tuổi, bạn cùng lớp ở học viện cảnh sát.
Mà là La Cường.
Khi đó, Thiệu Quân mới mười bốn tuổi, còn La Cường khoảng hai mươi tám tuổi, là một tên tội phạm khét tiếng với vô số tội ác.
Thiệu Quân hiện đã ba mươi tuổi, còn La lão nhị bốn mươi tư, một kẻ tù nhân bị phán chung thân.
La Cường hơn Thiệu Quân mười bốn tuổi. La Cường chỉ kém Cục trưởng Thiệu mười ba tuổi, bằng tuổi với hai người chú trong nhà họ Thiệu, đủ lớn để Thiệu Quân gọi hắn là “chú”.
Quân Quân tại sao?
Chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ này vậy?
Đứa trẻ này, đến tột cùng là vì sao lại thế?!
……
Thiệu Quốc Cương giận dữ và bàng hoàng, ông làm bố năm nhưng lại thất bại nặng nề. Vài tháng qua, ông đã nhiều lần đến thăm căn hộ của Thiệu Quân ở trấn nhỏ.
Mỗi khi ông đến, Thiệu Quân đều không có ở đó.
Ông xuất thân từ cảnh sát hình sự, nên tất nhiên ông không cần chìa khóa cửa để vào nhà riêng của một người.
Thiệu Quốc Cương ở trong căn hộ nhỏ mét vuông, ngồi trên ghế sofa, nhặt sách và tạp chí của Thiệu Quân chất đống trên bàn trà, nhìn vào bếp lò đơn giản trong nhà bếp, hoặc đứng trên ban công, nhìn vào hướng về nhà tù Thanh Hà mà ngây người, không thể tin được rằng con trai mình thà sống như vậy ngày này qua năm khác, để cùng với một tù nhân chung thân, còn hơn về nhà sống với người thân của nó.
Những lời tàn nhẫn mà đứa La Lão nhị buông ra vẫn còn văng vẳng bên tai ông.
“Người của ông, đừng để rơi vào lòng bàn tay tôi.”
Thiệu Quốc Cương bây giờ coi như đã lĩnh giáo được rồi, La Cường tàn nhẫn như thế nào, liều lĩnh thế nào. La Cường không tìm ông để trả thù, cũng không làm hại tính mạng của Thiệu Quân, nhưng tên khốn đáng lẽ phải bị ngàn kiếm chém chết này, đã trả thù Cục trưởng Thiệu một cách kiêu ngạo và tàn nhẫn nhất! La Cường đã thô bạo xé đi một mảnh thịt trong tim ông, rút hết cơ bắp, giống như lấy đi mạng sống ông. La Cường trả thù ông bằng cách bắt cóc đứa con trai quý giá nhất của ông, hủy hoại cả đời Quân Quân!
Cục trưởng Thiệu vô thức nhặt thứ gì đó trên tay, đó là điều khiển TV trên bàn trà. Ông bóp mạnh chiếc điều khiển, như muốn bóp nát tất cả mọi thứ.
Ông vô tình nhấn vào một cái nút trên ấy, màn hình TV lóe sáng.
Giám đốc Thiệu nhướng mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV, hai mắt nhanh chóng đỏ ngầu, các khớp ngón tay răng rắc vang lên …
Thiệu Quân thuê phòng của người khác. Đồ đạc trong phòng có sẵn, anh chỉ theo một vài thiết bị đơn giản, trong đó có một máy tính nhỏ để có thể xem phim trong căn hộ để giải tỏa sự buồn chán khi rảnh rỗi. Tất nhiên, Thiệu Quân cũng thường xem mấy phim thần tượng thiếu não để tiêu khiển.
Chỉ vài ngày trước, Thiệu Quân đã bí mật đưa La Cường ra khỏi nhà tù, đưa hắn đến phòng thuê một lúc, lăn lộn quay cuồng trên giường, trên ghế sofa và trên sàn phòng khách. Lần đầu tiên, Thiệu Quân lấy ra thứ quý giá của mình khoe với La Cường, vẻ mặt thần bí. USB nhỏ được cắm vào ổ truyền, phát trên TV. La Cường trố mắt nhìn. Đó là tất cả những cảnh quay hắn trong nhà tắm, giường tù và nhiều hoàn cảnh khác nhau, với nhiều biểu cảm, nhiều tư thế khác nhau mà tự thủ dâm, tự hưởng thụ, tất cả đều phát hết trên màn hình TV!
Đây là bảo bối mà Thiệu Quân đã góp nhặt trong bao nhiêu năm tù, tích cóp bấy lâu nay để dành tặng cho người mình yêu. Nhiều khung hình video nóng bỏng làm La Cường da dày thịt béo luôn không biết liêm sỉ mặt cũng phải đỏ bừng, người nóng lên, cổ họng tắc nghẽn …
Hai người hôm đó vô cùng mãnh liệt, Thiệu Quân nằm ngửa trên ghế sô pha, hai bắp chân quấn lấy gáy La Cường. Màn hình TV liên tục quay lại thứ nam tính đỏ thẫm của La Cường, với những đường gân xanh lộ ra trên cổ, ngón tay dày, bộ lông rậm rạp, thúc lấy Thiệu Quân thật mạnh bạo, cả hai đều rơi vào cơn kích tình mãnh liệt, điên cuồng mà va chạm vào nhau, xoa dịu nhau…
Thiệu Quốc Cương dùng một ngón tay đập nát điều khiển từ xa, ánh mắt tức giận đến mức muốn cầm súng đi tàn sát, không thể chịu đựng được nữa.
La Cường dám chạm vào con trai ông, La Cường hủy hoại con trai ông! Nếu không tự tay giết La Cường thì cả đời ông như sống vô ích, ông sẽ có lỗi tổ tiên tám đời, có lỗi người mẹ mất sớm của Thiệu Quân, có lỗi ông ngoại của đứa trẻ này, càng có lỗi với chính bản thân ông. Làm cha không ai có thể dung thứ cho người nào dám giày xéo con trai mình như vậy!
Cục trưởng Thiệu gọi điện cho Thiệu Quân nhưng không bắt máy, nhắn tin điện thoại không trả lời, không bắt được người ra, trong lúc tuyệt vọng, ông đã lên kế hoạch muốn đưa con trai ra nước ngoài. Ông cũng hiểu tính khí mạnh mẽ của con trai mình, bướng bỉnh ngoan cố, nếu không làm cứng không độc đoán sẽ không thể tác Thiệu Quân ra khỏi La Cường … Chi tiếc là Thiệu Quốc Cương lại mắc sai lầm, và lần này ông đã đẩy quan hệ bố con đến sát vách núi.
Có những tai ương mà số mệnh buộc ta phải gánh lấy, không thể tránh khỏi, không thể thoát ra được.
Thiệu Quân gần như chạy hết tốc lực, vội vã quay lại nhà tù đêm hôm đó.
Lê Triệu Huy ở lưng chừng núi chứng kiến tận mắt Thiệu Quân lái xe, mở bốn cánh cửa sắt lớn bằng thẻ từ, dấu vân tay và mống mắt rồi lái xe vào bức tường cao. trên tháp canh sáng bóng ánh súng kim loại.
Khi Thiệu Quân đậu xe trong ga ra rồi chạy ra ngoài, kim đồng hồ đã điểm qua thời gian tắt đèn, khu giam tối om và yên tĩnh, nhưng Thiệu Quân muốn nhìn thấy La Cường.
Sự khó chịu chôn chặt trong trái tim anh, trước mắt anh là tòa nhà ẩn ẩn rung chuyển trước cuộc khủng hoảng.
Thiệu Quân liếc mắt nhìn từ xa tìm kiếm, trên khung cửa sổ nhỏ quen thuộc của ban bảy, rèm cửa buông xuống kím mít không thấy được gì. La Cường luôn để rèm mở khi ngủ, sao hôm nay lại kéo rèm?
Anh lo lắng, không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy vào khu giam.
Ở góc cửa sổ ban bảy, một con mắt bí ẩn nhỏ lộ ra từ dưới tấm rèm. Nhím đang theo dõi động tĩnh khắp nơi thì thào: “Anh Cường, người đó, có phải là Đội trưởng Thiệu không?”
La Cường yên lặng ngồi ở trên giường lớn như một pho tượng, nhắm mắt dưỡng thần: “… Hả?”
Nhím ngơ ngác nhìn lại, vẻ mặt bàng hoàng: “Anh Cường, sao Đội trưởng Thiệu lại về? Hôm nay không phải anh ấy không có ca trực sao?”
Sắc mặt La Cường đột nhiên thay đổi, hắn từ giường lao xuống đất, phóng tới bên cửa sổ, trợn to hai mắt!
La Cường kéo rèm, nhoài người ra cửa sổ. Ở dưới lầu, Thiệu Quân vừa đúng lúc nhìn lên, ánh mắt giao nhau. Thiệu Quân khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ, giống như đã an tâm nhẹ lòng, cả khuôn mặt sáng ngời dưới ánh sáng của đèn tường cao.
Nụ cười ấy vô cùng giản dị và chân thành. Chỉ có cái màn thầu ngốc nghếch này mới cười với hắn như thế, ánh mắt La Cường như bị đâm đến đau đớn, một tia sét đỏ ngầu đánh qua đầu hắn.
Hắn quay đầu lại, liếc nhanh về phía cửa sổ nhỏ ở buồng giam khác. Hắn hiện tại chỉ cần phát ra một chút tiếng động khác thường, khủng hoảng sẽ nổ ra, tình thế hết sức căng thẳng. Toàn bộ khu nhà giam, đêm nay có bao nhiêu người chưa ngủ.
Nhưng người ở tầng dưới là Màn thầu.
Màn thầu vô tội đang chạy vào cái bẫy chết người này!
La Cường vừa mở cửa sổ đã bị lan can sắt đóng trên cửa sổ chặn lại, không thể duỗi tay chân ra, đương nhiên không thể từ trên lầu nhảy xuống để ngăn cản anh.
Hắn rống đến xé toạc cổ họng: “THIỆU QUÂN!!!”
“THIỆU QUÂN, TRỞ VỀ NGAY, RA KHỎI ĐÂY, VỀ NGAY CHO ANH!!!!!!”
Tiếng gầm của La Cường giống như một tiếng sấm nổ trên không trung. Bản thân hắn cũng biết, buồng giam hai bên, tất cả mọi người đều nghe được tiếng rống của hắn.
Nhưng không còn cách nào.