Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

chương 134

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tôi nhờ ba ba tìm dân chuyên nghiệp làm, địa chỉ ở nước ngoài nên sẽ không bị truy ra dễ dàng đâu, ba tôi nói nếu có bị truy ra thì cũng có biện pháp giải quyết.” Mộc Kha nói với Bạch Liễu qua điện thoại, cậu có chút chột dạ mà ho khan một tiếng, “Trong danh sách có người có quan hệ cạnh tranh làm ăn với ba tôi, cho nên một số thông tin khó tin bị xóa đi, ví dụ như thông tin về Huyết Linh Chi, chỉ tập trung đẩy mạnh thông tin về người đầu tư lợi dụng trẻ em để thực nghiệm chữa bệnh, hẳn là anh sẽ không để ý phải không?”

Bạch Liễu dùng máy tính kiểm tra hot search:

tập đoàn xí nghiệp

sự thật sau sự kiện động trời viện phúc lợi trúng độc

“Không sao.” Bạch Liễu thuộc kiểu người chỉ cần đạt được kết quả mà không quan tâm đến quá trình thực hiện, hắn lười nhác dựa lưng vào ghế sô pha, “Nhưng bây giờ chắc bên kia cũng đang điên cuồng đập tiền xóa hot search phải không?”

“Đúng vậy, nhưng bọn họ cũng không dễ dàng đâu, chúng ta bên này cũng bỏ tiền ổn định hot search, chờ đến khi cảnh sát nhúng tay vào thì bọn họ cũng không dễ dàng đạt được mục đích.” Mộc Kha nói.

“Làm phiền cậu vậy, Mộc Kha.” Bạch Liễu nói, “Trước mắt cậu nghỉ ngơi khôi phục trạng thái đi, giờ đêm nay sẽ vào trò chơi, chiều tôi còn phải ra ngoài xử lý chút chuyện đã.”

Mộc Kha ngáp một cái: “Được, Bạch Liễu.”

Buổi chiều giờ, Bạch Liễu mang theo một đôi vợ chồng một lần nữa đến bệnh viện.

Lưu Giai Nghi ngồi đối diện một đôi vợ chồng, bọn họ chờ đợi có chút khẩn trương, hai tay xoa nn đầu gối của mình, lại không thể tin mà nhìn cô bé đang ngồi trên giường bệnh, hốc mắt nhanh chóng ươn ướt, khó tin nhìn Bạch Liễu đang đứng bên cạnh, giọng nói run rẩy dò hỏi: “Bạch Liễu, chúng tôi thật sự có thể nhận nuôi cô bé sao?”

“… Chúng tôi có tư cách nhận nuôi cô bé sao?”

Bạch Liễu dựa cửa, nhàn nhạt nhìn lướt qua Lưu Phúc và Hướng Xuân Hoa: “Hai người phù hợp điều kiện nhận nuôi.”

Con gái duy nhất cht đi thê thảm, là người có thanh danh tốt đẹp, điều kiện vật chất đầy đủ lại yêu thương con cái, hơn nữa hai người đều đã lớn tuổi cũng không còn muốn tính toán sinh thêm con nữa, đây là những yếu tố hoàn toàn phù hợp điều kiện nhận nuôi, có thể nói Lưu Phúc và Hướng Xuân Hochính là gia đình có điều kiện nhận nuôi tốt nhất, so với Lục Dịch Trạm làm cảnh sát ăn bữa nay lo bữa mai thì điều kiện tốt hơn rất nhiều.

Đối với việc đi đến viện phúc lợi để xin con nuôi, nếu Lưu Phúc và Hướng Xuân Homuốn nhận nuôi đứa trẻ nào thì có thể bọn trẻ sẽ giành giật lẫn nhau – hiện tại đối với bọn họ mà nói, đây cũng là lựa chọn tốt nhất.

Lưu Giai Nghi cũng hiểu điểm này, cô bé chống trên lan can giường bệnh, lúc mở miệng nói chuyện ngữ khí có vẻ cảnh giác: “Bạch Liễu, tôi đã nói tôi có thể tự một mình, anh tìm cho tôi một gia đình nhận nuôi có điều kiện tốt như thế này hoàn toàn không cần thiết, tôi sẽ không cảm ơn anh đâu, hơn nữa tôi cũng không muốn diễn kịch trước mặt người khác nữa, anh biết rõ tôi là một người chơi trò chơi, bọn họ ở bên cạnh tôi không chừng sẽ..”

“Bọn họ cũng là người chơi trò chơi.” Bạch Liễu không mặn không nhạt cắt ngang lời Lưu Giai Nghi.

Lưu Giai Nghi im bặt, trên mặt cô bé lộ ra thần sắc kinh ngạc tột độ.

Bạch Liễu trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, chặn đứng lời muốn nói tiếp theo của Lưu Giai Nghi: “Bọn họ biết em là phù thủy nhỏ, bọn họ đã xem video TV nhỏ thi đấu của em, bọn họ biết rõ ràng em là cô bé như thế nào, vì vậy em không cần ngụy trang trước mặt bọn họ, muốn vào trò chơi thì vào trò chơi, nên làm thế nào thì làm thế ấy.”

“Trước đó tôi khuyến khích em về với Lục Dịch Trạm, một mặt là bởi vì hắn rất thích em, mặt khác chính là anh trai em rất hy vọng Lục Dịch Trạm nhận nuôi em, cậu ấy cũng cảm thấy Lục Dịch Trạm là người tốt, có thể cho em một gia đình hoàn mỹ.” Bạch Liễu giương mắt nhìn về phía Lưu Giai Nghi, “Nhưng mà em không muốn, tôi cũng giúp em tìm một sự lựa chọn tốt hơn, em sẽ càng hoạt động tự do tự tại, không cần phải lo lắng những chuyện phát sinh sau đó.”

Hướng Xuân Hovà Lưu Phúc đều có chút khẩn trương.

Hướng Xuân Hovẫn liên tục xoa đùi mình, ánh mắt trông mong nhìn cô bé xinh xắn trước mặt: “Trước đây dì cũng có con gái, nhưng... đã xảy ra chuyện. Dì cùng lão Lưu đây không lợi hại gì, trong trò chơi không lợi hại, ngoài trò chơi cũng không lợi hại, nếu không cũng sẽ không làm Quả Quả..”

Dì nói đến đây thì dừng một chút, cúi đầu dùng bạn tay lau mắt, “Giai Nghi ơi, dì biết con là một cô bé lợi hại, chúng ta cũng không thể giúp được con gì cả, nhưng Bạch Liễu nói con cần một chỗ đặt chân sau khi chơi trò chơi, cần một chỗ hợp pháp hợp tình hợp lý, nhưng con lại là một đứa trẻ không thể tìm một nơi tốt như vậy đi.”

“Chuyện này thì chúng ta vẫn có thể giúp con được.” Lưu Phúc tiếp lời Hướng Xuân Hoa, thân mình chú khom xuống, nói chuyện hơi lắp bắp và thấp thỏm, “Quan hệ nhận nuôi này chỉ là kế sách tạm thời, nếu con ghét bỏ chúng ta, không muốn nhận chúng ta là cha mẹ trên danh nghĩa, thì chờ trò chơi kết thúc có thể giải trừ quan hệ cũng được.”

“Nếu con yêu cầu chuyện gì cũng có thể nói với chúng ta, nếu chúng ta làm được thì sẽ nhất định hết sức hoàn thành, như vậy có được không con?”

Hướng Xuân Holại nhịn không được lắm miệng một câu: “Con xem con gầy thành cái dạng gì rồi, ở cùng với chúng ta, ít nhất chơi game ra còn có thể ăn một bữa cơm nóng, cái khác thì dì kém Giai Nghi con chứ dì nấu cơm ngon lắm nhé!”

“Chú hầm canh cũng tạm được nha.” Lưu Phúc cũng có chút ngượng ngùng mà nói.

Rõ ràng là hai người trung niên cộng tuổi lại cũng hơn một trăm tuổi, vậy mà lúc nói chuyện với một cô bé tám tuổi lại rất cẩn thận, ngữ khí thương lượng cứ như dọa sợ cô bé chạy, cảm giác như chính mình không có ưu thế nào để có thể cô bé đồng ý ở lại.

Lưu Giai Nghi cúi đầu ngồi ở mép giường, cô bé im lặng một hồi lâu vẫn không nhúc nhích, chỉ có ngón tay gầy guộc thong thả nmchặt chăn, ngón chân cuộn tròn treo ở không trung.

“Trò chơi, nơi ở, hỗ trợ che dấu, một nơi có thể an toàn nghỉ ngơi và khôi phục tinh lực đều có, bọn họ cũng là người của tôi, tôi bảo đảm sẽ không hại em, cũng có thể hỗ trợ chăm sóc em, rốt cuộc em còn chưa thành niên, rất nhiều chuyện sẽ rất bất tiện, có hai người lớn bên cạnh giúp em, em còn có vấn đề gì khác nữa sao?” Bạch Liễu hỏi, “Em cứ nói ra đi, tôi sẽ nghĩ cách giúp em.”

Từ trước đến nay vẫn là Lưu Giai Nghi phải tự mình giải quyết, cô bé vẫn luôn nghiêng ngả lảo đảo mà trốn trốn tránh tránh, hoàn toàn có thói quen dựa vào bản thân để đối mặt với tất cả vấn đề, chưa từng có ai nói với cô bé rằng, em nói ra vấn đề của em, tôi giúp em giải quyết.

Lưu Giai Nghi rốt cuộc ngẩng đầu lên, hốc mắt cô bé có chút đỏ lên, nhưng ngữ khí lại rất lãnh đạm: “Được, vậy tôi phải trả lại cho hai người những gì đổi lại những thứ đó đây?”

Hướng Xuân Hocó chút mê mang: “Trả cho dì.. thứ đó?”

“Thì là nơi ở, cơm nóng đồ ăn ngon, canh hai người hầm, các thứ linh tinh gì đó.” Lưu Giai Nghi cảm thấy chuyện thiếu nợ thì phải trả nợ là điều đương nhiên, “Hai người muốn tôi dùng gì đổi lại? Tiền hay là điểm đây?”

Hướng Xuân Hohốc mắt đỏ lên, vừa định nói không cần những thứ đó đâu thì Bạch Liễu đã mở miệng trước: “Tôi sẽ nói hai người đó ghi lại số tiền bỏ ra để tiêu phí cho em, đợi khi nào em chơi xong trò chơi thì sẽ tổng kết một lần luôn, còn vấn đề gì khác nữa không?”

Lưu Giai Nghi thong thả, trì độn mà lắc lắc đầu, cô bé cảm thấy hình như mình thiếu sót chuyện gì đó.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn cô bé cũng không biết đó là chuyện gì, cũng không biết là phải làm như thế nào.

Hướng Xuân Hodùng ánh mắt tràn ngập yêu thương muốn ôm Lưu Giai Nghi mà nhìn chăm chú cô bé, do dự thật lâu, người phụ nữ trung niên khuôn mặt tràn đầy tang thương này mới vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Lưu Giai Nghi, giọng nói nghẹn ngào: “Tại sao lại gầy như thế này chứ, mới có lớn một chút thế này, lúc Quả Quả tám tuổi thì đã lớn gấp đôi con rồi..”

Lưu Phúc hốc mắt cũng đỏ lên, giọng nói ông khàn khàn: “Trở về thì dưỡng lại cho tốt, nuôi béo lên một chút, ăn nhiều thịt kho tàu canh xương hầm thì sẽ mau lớn.”

“Giống Quả Quả ăn nhiều một chút cho mau lớn, cho dù hai mắt không thấy nhưng thân thể khỏe mạnh được rồi.”

Lưu Giai Nghi không biết nên nói gì, cô bé im lặng.

Bạch Liễu liếc nhìn cô bé một cái: “Nơi tôi tìm cho em nhất định là sẽ nơi thích hợp cho em sinh tồn nhất, em không cần phải nghĩ nhiều như vậy, nên làm cái gì thì làm cái nấy, đêm nay tôi sẽ vào trò chơi, nếu em muốn theo thì theo, không theo cũng không sao, chờ đến khi Lưu Phúc và Hướng Xuân Honhận nuôi em thì sau này em sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, không cần giống lúc trước chuyện gì cũng trốn tránh.”

Im lặng thật lâu, Lưu Giai Nghi mới nhẹ giọng: “Được.” Một tiếng, tỏ vẻ cô bé đã biết.

————————————

Ra khỏi cổng bệnh viện, Lưu Phúc không biết nên nói gì mà chỉ dùng sức nmcánh tay Bạch Liễu một chút, Bạch Liễu nhìn qua thì thấy Hướng Xuân Hovà Lưu Phúc cả hai mắt rưng rưng nhìn hắn.

“Cảm ơn, Bạch Liễu, thật sự cảm ơn.” Lưu Phúc sụt sịt nước mũi, chú cũng không biết nói gì thêm đành phải khô khan nói chuyện nghiêm túc, “Buổi tối muốn vào trò chơi đúng không? Hai chúng ta cũng đi sao?”

Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái cht, lại chưa từng nghĩ rằng trước khi cht lại còn có thể nhận một đứa con gái nuôi, ở thời điểm đau khổ nhất bọn họ cũng không phải là không có ý muốn nhận con nuôi, nhưng sau này lại tiến vào trò chơi lại không dám nghĩ đến nữa, tiếp xúc với ai cũng đều rất cẩn thận, chỉ sợ ảnh hưởng làm người ta phải vào trò chơi.

“Đúng vậy, nếu hai người muốn vào thì tôi sẽ nhờ Mục Tứ Thành tiếp tục mang theo hai người, có thể là trò chơi cấp hai, hai người có sợ không?” Bạch Liễu hỏi.

Lưu Phúc cùng Hướng Xuân Hochém đinh chặt sắt mà lắc lắc đầu: “Không sợ.”

……

Giải quyết xong chuyện của Lưu Giai Nghi, Bạch Liễu liền trở về phòng trọ nhỏ của mình.

Nhìn thời gian còn sớm, trạng thái tinh thần của Bạch Liễu đã quá mệt mỏi nhưng phải chuẩn bị để tiến vào trò chơi tiếp theo nên hắn quyết định nghỉ ngơi một chút, đặt đồng hồ báo thức xong hắn thay đồ ngủ nằm trên giường, khép hai mắt lại.

Bạch Liễu là người có chất lượng giấc ngủ cực kỳ tốt, rất ít khi nằm mơ.

Nhưng lần này không biết là do tiêu hao thể lực quá nhiều, quá mệt mỏi, Bạch Liễu đã nằm mơ một giấc mộng rất kỳ quái. Hắn cảm giác thân thể mình từ đầu ngón tay bị bị kín một tầng sương trắng, bị đóng băng không thể nhúc nhích được, trên người xuất hiện một thi thể lạnh như đá nặng trĩu đè lên nguc hắn, Bạch Liễu tưởng như mình mơ thấy quỷ áp giường.

Chính là con quỷ này lại khá xinh đẹp.

Tawil chống ở trên người hắn, nhìn xuống hắn, đồng tử nhợt nhạt không hề có cảm xúc loài người: “Vận rủi của cậu sắp đến.”

Bạch Liễu có thể cảm nhận được cánh tay Tawil chống bên tai hắn, là một loại xúc cảm lạnh lẽo.

Hắn nửa tỉnh nửa mơ mà ngẩng đầu nhìn Tawil, rất muốn nói rằng hắn chưa từng có vận may nào hết, nhưng đối với xui xẻo lại quá quen thuộc rồi.

Nhưng giọng nói Bạch Liểu giống như một khối âm thanh nhão nhão dính dính, trước sau đều không thể phát ra tiếng ào, chỉ có thể thốt lên một vài âm thanh đứt quãng kỳ dị, dính nhớp, phối hợp với tư thế cơ thể đang bị đè thế này … Bạch Liễu biết ý ngưng lại việc cố gắng phát ra âm thanh, dùng ánh mắt ra hiệu Tawil tiếp tục nói.

Mà Tawil cúi người, dùng ngón tay lướt từ cổ Bạch Liễu đến giá chữ thập treo trước nguc hắn, cúi đầu hôn môi chiếc giá chữ thập rồi đặt ở giữa mày Bạch Liễu, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng ấn xuống.

“Khi đồng hồ treo tường điểm giờ phút, kẻ báo thù mang theo hận ý sẽ đến cùng với vận mệnh chú định tử vong giáng xuống trên người cậu, vì thế thần minh hiện thân, ở nơi này cảnh báo cho cậu, chúc phúc cho cậu, che chở cho cậu.”

Tawil rũ mắt nhìn Bạch Liễu đang nhíu mày giãy giụa, trong ngữ điệu của vị thần trang trọng nhưng hờ hững có loại nói không nên lời.

Y nói: “Tín đồ tà ác của ta, hãy nhớ kỹ, muốn né tránh viên đạn tự sát của thợ săn, không cần dùng bên phải đôi mắt đi thịnh phóng dục vng, trước khi tử vong chân chính xuất hiện, trên người của ngươi thời gian duy nhất thả không thể nghịch chuyển.”

Tawil đặt ngón cái lên đôi mắt Bạch Liễu, y cúi đầu hôn môi vào chiếc chữ thập ngược giá giữa trán Bạch Liễu, sau đó dùng đôi môi lạnh lẽo như chiếc giá chữ thập nói: “Tất cả mấu chốt đều ở trong tay phù thủy nhỏ, độc dược hay là giải dược là do sự lựa chọn của cậu.”

“Thần linh tồn tại vĩnh viễn, linh hồn tồn tại vĩnh viễn.”

Tawil đem giá chữ thập thả lại trong quần áo Bạch Liễu, y nhìn chăm chú Bạch Liễu, trong đồng tử ánh lên lên một nhánh lá cây dần dần giãn ra nở rộ màu hohồng hồng nhạt: “Hãy cẩn thận hohồng.”

Vừa dứt lời, y liền hóa thành hằng hà sa số cánh hohồng diễm lệ rơi lả tả lên người Bạch Liễu, một luồng hương hohồng nồng đậm tỏa ra từ những cánh hohồng khiến Bạch Liễu không thoải mái lắm, sau đó những cánh holiền vỡ ra thành một đám sương khói nhẹ nhàng màu hồng phấn, mê luyến xoay quanh chăn Bạch Liễu, cuối cùng như một nhúm tro tàn sau đám cháy dừng ở dưới giường hắn, bị gió thổi qua liền tiêu tán mất tích.

Bạch Liễu giật mình đến mở mắt.

Hohồng cái gì, cánh hocái gì, Tawil cái gì cũng đều không có, hắn đang ở phòng thuê cao chưa đến mét của mình, ngủ trên một chiếc giường chân lò xo cũ, Bạch Liễu ngồi dậy, hắn móc chiếc giá chữ thập từ trong cổ mình ra.

Chiếc giá chữ thập luôn đeo bên người hắn mang một xúc cảm lạnh lẽo kỳ quái, Bạch Liễu ghé chóp mũi vào chiếc giá chữ thập ngửi ngửi một chút.

Trên chiếc giá chữ thập còn vương lại mùi hương hohồng làm hắn khó chịu.

“Vận rủi cùng tử vong đều sắp xuất hiện trên người ta …” Bạch Liễu vuốt v giá chữ thập trên tay mình, híp híp mắt, “ … Phải cẩn thận thợ săn cùng hohồng.”

Tawil là thần, bởi vì hắn có giá chữ thập nên đã đạt được thân phận là 【 Tín đồ Tawil】, cho nên hắn vừa mới nhận được những ám chỉ mang tính tin tức của Tawil, nói nôm na chính là 【 thần dụ 】.

Tự cổ chí kim, 【 thần dụ 】là kiểu lời nói mơ hồ thật giả lẫn lộn, lời Tawil nói cho hắn nghe cũng vậy, rất nhiều thông tin đều không biết rõ đó là gì.

Nếu dùng tri thức thế giới quan trước đây của Bạch Liễu giải thích 【 thần dụ 】mơ hồ này thì hắn sẽ nói rằng thần không tồn tại, 【 thần dụ 】đều là do bọn thần côn nói xàm nói phét để lừa gạt tín đồ, bình thường đều hàm hồ cho qua chuyện, đến khi sự tình phát sinh to chuyện rồi thì mới có khả năng lòi mặt chuột.

Nhưng 【 thần dụ 】lần này của Tawil lại cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.

“Có thể là đoạn sau của lời nói đã bị che chắn, bởi vì có nội dung không thể nói thẳng sẽ bị che đi, cho nên không thể không nói quanh co lòng vòng dùng cách biểu đạt khác để diễn tả ý tứ …” Bạch Liễu trầm ngâm suy nghĩ, “Cho nên rất có khả năng Tawil cũng bị một thứ tồn tại cao hơn kiểm soát lời nói của mình, không thể nói trực tiếp cho mình biết cần phải đề phòng cái gì, chỉ có thể ám chỉ ngắn gọn cho mình, làm mình cẩn thận cảnh giác.”

Phù thủy dễ đoán nhất, ám chỉ chính là Lưu Giai Nghỉ.

Nhưng hohồng và thợ săn thì ám chỉ ai hoặc cái gì đây?

Bạch Liễu nmlấy giá chữ thập nồng nàn mùi hohồng, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường cũ nát xem thời gian gian, hắn nheo nheo mắt.

Hiện tại vừa đúng giờ phút.

Bạch Liễu nghe được tiếng bước chân lầm rầm truyền đi trên đường trước phòng hắn, phòng cho thuê cách âm không tốt, vì vậy Bạch Liễu có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân bên ngoài, không nhiều người lắm, đều là trực tiếp từ cửa đi qua rồi hướng lên trên, có vẻ giống các hộ gia đình bình thường trong tòa nhà.

Nhưng đến lần thứ tư khi tiếng bước chân rất có quy luật kia lại xuất hiện, Bạch Liễu thở nhẹ từ trên giường bước xuống mặc xong quần áo và mang giày, hắn mở cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, nghiêm túc đánh giá tính toán thử xem nếu mình nhảy từ lầu xuống thì khả năng tồn tại là bao nhiêu phần, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.

Tòa nhà nơi hắn ở từ trên xuống dưới đều là phòng trọ giá rẻ, Bạch Liễu ở lầu , mà trên lầu tổng cộng chỉ có bốn khách thuê, điều này chứng tỏ người tới không phải là hộ gia đình bình thường trong tòa nhà, hơn nữa loại tiếng bước chân đều đặn chứng tỏ được huấn luyện này Bạch Liễu rất quen thuộc, hắn nghe được rất nhiều lần từ một người quen thuộc ——

——đó chính là Lục Dịch Trạm.

Những tiếng bước chân đó cuối cùng ngừng lại trước cửa phòng Bạch Liễu, cánh cửa sau lưng Bạch Liễu bị đá văng ra một cách mạnh mẽ, một đám người lập tức chĩa súng vào hắn lạnh giọng quát: “Cảnh sát đây! Không cho phép nhúc nhích! Giơ hai tay lên!”

Bạch Liễu nhanh chóng cúi đầu ngậm đồng tiền xu đang treo trên cổ của mình dấu ở mặt dưới lưỡi trong miệng.

Gió đêm luồn vào ô cửa sổ, Bạch Liễu chm rãi xoay người không nhanh không chậm giơ đôi tay lên.

Gió thổi tóc trên trán hắn bay lất phất, tuy rằng Bạch Liễu cái gì cũng chưa làm nhưng lại có dự cảm được rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ bị bắt nên rất bình tĩnh. Hắn thuận theo để đám người cảnh sát trói hai tay lại, bọn họ không hỏi han gì nhưng thoạt nhìn không hiểu tại sao lại có vẻ khá sợ hãi.

Tuy rằng Bạch Liễu còn chưa hiểu lắm tại sao mình lại bị trói nhưng đám người cảnh sát này lại cực kỳ sợ hắn, lúc giờ phút các cảnh sát xông vào phòng hắn toàn bộ đều võ trang tận răng, trang phục phòng hộ từ đầu đến chân, Bạch Liễu nhìn ra được độ dày của nó từ ~cm, không biết làm từ kim loại gì nhưng vẻ ngoài phòng ngự vô cùng chắc chắn.

Loại trang bị này làm đám người cảnh sát giống như là sắp đi tháo dỡ một loại bom khủng b có lực sát thương cực mạnh nào đó.

Mà Bạch Liễu không biết bản thân mình có bom khủng b như vậy từ bao giờ hiện đang ngồi trên xe ngủ gà ngủ gật.

Chiếc xe Bạch Liễu đang ngồi cũng là một loại xe đặc biệt, phía trước ngăn cách phía sau bằng một tấm kim loại rất dài, chỉ chừa một cửa sổ nhỏ chừng xcm, nhìn qua cửa sổ có thể thấy một cậu cảnh sát nhỏ đang ngồi khẩn trương nuốt nước miếng, một tay chĩa súng vào Bạch Liễu, có vẻ như sợ cái người đang bị trói tay chân kia đột nhiên phát điên lên vậy.

Ánh sáng đèn đường từ phía trước loang loáng truyền qua cửa sổ nhỏ chiếu đến phía sau nơi Bạch Liễu đang ngồi, trên thành xe có một ký hiệu tam giác màu đỏ vẽ một con bạch tuột đang dữ tợn vặn vẹo xúc tua, bên cạnh vẽ một người tứ chi rụng rơi máu chảy đầy đất bằng nét bút đơn giản, tiếp đó là đánh một dấu đỏ lớn trên mặt bạch tuột.

Phía dưới kèm theo ghi chú rõ ràng:

【Vật phẩm siêu nhiên nguy hiểm chưa xác định, có khuynh hướng gây thương tích cho người khác! Vui lòng cảnh giác giữ khoảng cách! 】

Trên gương mặt không cảm xúc của Bạch Liễu đột nhiên lóe lên ánh đèn, cậu cảnh sát nhỏ đang canh giữ hắn từ cửa sổ sợ đến mất suýt chút nữa là đánh rớt súng, cảnh sát đang lái xe cũng bị động tĩnh này làm cho hoảng sợ: “Nó làm sao vậy?! Xuất hiện dị biến sao?”

Cảnh sát nhỏ khóc nức nở nói: “Nó! Nó đang thở!”

“Bình tĩnh coi!” Cảnh sát lái xe hít sâu xuống hai cái, “Nó là quái vật dị đoan hình người đầu tiên mà phân cục chúng ta bắt được, thở là chuyện bình thường, không cần phải sợ hãi như vậy.”

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio